Editor: Xẩm Xẩm
“Em về nhà em, anh về nhà anh!” Vương Giai Tuệ thật sự nhìn chằm chằm Cố Nhiên.
Anh đã ở cùng cô một ngày một đêm, nếu như đêm nay vẫn chưa về nhà, Cố Mạc và Tiếu Nhiễm sẽ nghĩ thế nào về cô?
Tuy cô khó giữ tay được, nhưng cũng muốn để lần đầu giữ đến ngày kết hôn.
Nếu như Cố Nhiên vẫn kề cận cô, thì cô không thể giữ được đến ngày bọn họ vượt qua lôi trì rồi.
“Đứa ngốc, nhà em với nhà anh không phải cũng giống nhau sao? Chờ em gả cho anh, nhà em liền là nhà anh.” Cố Nhiên vô liêm sỉ cười nói.
Tuy Cố Nhiên nói có chút đạo lý, nhưng Vương Giai Tuệ vẫn trừng mắt nhìn đối phương: “Ngụy biện!”
“Nghiêng 180 độ thành thẳng rồi.” Cố Nhiên dõng dạc nở nụ cười.
Vương Giai Tuệ nhìn hai lúm đồng xu rõ ràng trên má Cố Nhiên, tức cũng không được, yêu cũng không phải.
Cố Nhiên nắm tay cô, đặt ở trong lòng, buộc chặt tay cười nói: “Thật tốt.”
“Trước kia em rất cố chấp... thật ra... là em có cảm giác với anh.” Vương Giai Tuệ biết chính mình đã khiến anh có chút khổ sở, liền có chút có lỗi nói.
Thật ra lấy tình hình của gia đình cô, Cố Nhiên có thể nhìn tới được cô chính là phúc khí của cô, cô lại một lần hai lượt bỏ qua mị lực của anh, từ chối sự theo đuổi của anh.
“Em không cần giải thích. Đối với người đàn ông như anh, phải có chút khó khăn. Nếu không thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237843/chuong-1087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.