Editor: Quỷ Quỷ
Ưng Mẫn nằm mơ, tỉnh lại thì hoảng sợ.
Cô ngồi dậy, lau mồ hôi lạnh.
Hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng như vậy, cứ như đã thực sự xảy ra.
“Ưng Mẫn, cháu làm sao vậy?” Tưởng phu nhân bị Ưng Mẫn đánh thức, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô lo lắng hỏi.
“Bác gái?” Ưng mẫn nhận ra người mặc áo bệnh nhân là Tưởng phu nhân, lập tức ngơ ngẩn.
Trong mơ mình cứ đi mãi đi mãi.
Hóa ra đây không phải là mơ.
Đúng là cô đi đến đây.
Cô đã làm chuyện khủng bố gì vậy.
Ưng Mẫn còn chưa bình tâm lại, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Là ác mộng à?” Tưởng phu nhân vô cùng lo lắng nói.
Cả nửa ngày Ưng Mẫn mới kịp phản ứng, lúng ta lúng túng gật đầu:”Bác đỡ đau đầu chưa?”
“Không nghiêm trọng lắm.” Tưởng phu nhân hiền lành cười nói: “Có phải là ngủ trên sô pha không thoải mái không?”
Ưng Mẫn nhanh chóng lắc đầu:”Không có. Sô pha này rất mềm.”
Dù sao cũng là phòng bệnh VIP, nội thất trong này xa hoa chẳng khác gì khách sạn năm sao, chất lượng vô cùng tốt.
Chuyện cô gặp ác mộng chẳng liên quan gì đến số pha có thoải mái hay không, hoàn toàn là vì người kia.
“Để cho cháu chăm sóc bác thật ngại quá.” Tưởng phu nhân ưu thương nói.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, sẽ không đến mức lưu lạc đến tình trạng này cứ có vấn đề là phải nhờ bác sĩ chăm sóc.
Nếu Y Nhiên vẫn còn, tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237802/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.