Editor: Nhã Y Đình
"Em vứt bỏ anh, ngủ một mình trên ghế sô pha thật ngon. Anh lại mất ngủ!" Cố Nhiên nói xong, cúi đầu tìm môi Vương Giai Tuệ, "Em phải bù đắp lại cho anh!"
"Không cần!" Vương Giai Tuệ lập tức lui ra sau, né tráng nụ hôn của anh.
Anh mà cần bù lại sao?
Da mặt anh quả thật còn dày hơn tường thành.
"Hôn hoặc ‘làm’, chọn một trong hai!" Cố Nhiên tà địa chớp chớp đôi mắt hoa đào, uy hiếp nói.
"Em chọn đi nấu cơm!" Vương Giai Tuệ liếm môi, bất an trả lời.
Chọn một trong hai, cô mà nghe lời anh thì người chịu thiệt là cô.
Cố Nhiên suy sụp ngã xuống, u oán trừng mắt nhìn Vương Giai Tuệ: "Anh còn ngon miệng hơn bữa sáng đó!"
"Đồ ngốc mới tin anh!" Vương Giai Tuệ dùng sức đẩy Cố Nhiên ra, nhẫn tâm nhảy xuống đất, chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Nhiên đứng dậy, đi đến cửa toilet, gõ gõ cửa: "Anh đi mua bữa sáng. Em ngủ thêm một chút đi!"
Vương Giai Tuệ mở cửa phòng vệ sinh, cầm bản chải đánh răng, cái miệng vẫn còn đầy kem đánh răng, bất mãn hỏi: "Sao chứ? Đồ ăn sáng bên ngoài không hợp vệ sinh, tự nấu vừa ngon, sạch sẽ lại rẻ nữa!"
"Yên tâm. Đảm bảo đạt tiêu chuẩn năm sao!" Cố Nhiên dùng sức gõ vào đầu Vương Giai Tuệ.
Không phải anh chê đồ cô nấu đơn điệu, khó ăn mà anh không muốn cô bận rộn như vậy.
Anh hiểu rõ, lúc trước sinh hoạt của cô rất gian khổ nên rất đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237795/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.