Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc đau lòng sờ đầu em gái: “Nếu em muốn, anh cả có thể giúp em.”
“Em không sao.” Cố Tương ngẩng đầu cười với anh.
Cô không muốn để anh nhúng ta vào,
Nếu tần Viễn Chu thật sự yêu cô, sẽ chủ động vượt qua tất cả khó khăn.
Anh khuất phục, đã nói lên phần tình cảm này không hề đủ sâu, không đủ nhiều để anh có thể liều lĩnh.
Cố Tương cô còn chưa hèn mọn đến mức phải đi xin tình yêu.
Cô có kiêu ngạo của cô.
Nếu không phải là trăm phần trăm, cô cũng không cần.
“Nếu thật có duyên, sớm muộn gì cũng ở bên nhau.” Cố Mạc lại sờ đầu em gái, cổ vũ nói.
Tiếu Nhiễm nghi ngờ nhìn Cố Mạc, lại nhìn Cố Tương, nghe không hiểu hai người đang nói gì?
“Chị Cố Tương, chị gặp chuyện gì phiền phức sao?”
“Chị là em gái của Cố Mạc, ai dám làm phiền chị chứ?” Cố Tương kiêu ngạo mà nói.
“Có anh ở đây, ai cũng không dám bắt nạt em.” Cố Mạc khí phách nói.
Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm nở nụ cười: “Nhìn ai đó lên mặt kìa!”
Ba người đều nở nụ cười.
Cố Mạc bỏ hành lý vào trong vali, mở cửa xe để cho hai cô gái ngồi vào.
Tiếu Nhiễm ngồi ở bên cạnh Cố Tương, tò mò hỏi han: “Chị Cố Tương, những linh cảm này của chị ở đâu mà tới? Sao có thể viết được tiểu thuyết hay như thế? Em thấy chỗ đó không biết sẽ làm rơi bao nhiêu nước mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237790/chuong-1113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.