Editor: Quỷ Quỷ
Có chút nóng nảy?!
Trần Lương sinh ra ở kiểu gia đình đó, có người nào không phải cúi đầu nhiệt tình lấy lòng anh chứ?
Lần đầu tiên anh gặp được một cô gái ngạo mạn như vậy.
Anh vươn tay, thoải mái đặt lên cổ Cố Tương, túm cô quay lại.
Cố Tương vừa giãy dụa vừa căm tức rống lên:”Hai gạch ba sao, anh làm cái gì vậy?”
“Trần Lương!” Trần Lương nhìn vào đôi mắt đẹp của Cố Tương, lạnh nhạt nói.
“Trần Lương? Tôi còn là giấm chua lâu năm đây!” Cố Tương không hiểu vì sao đối phương đột nhiên nói ra hai chữ “Trần Lương”, bẫn mãn thở dài. Cô cố gỡ bàn tay Trần Lương để tránh ra. Nhưng anh quá mạnh, cô căn bản là không giãy ra nổi
“Trần trong ‘trần thuật, Lương trong ‘rường cột nước nhà’. Trần Lương.” Trần Lương nghiêm mặt nhìn Cố Tương, “Tên của tôi chứ không phải danh hiệu!”
“Có thể buông tay ra không?” Cố Tương căn bản không muốn chú ý đến đối phương. Anh tên gì thì liên quan gì đến cô? Chẳng qua là cô không cẩn thận đụng phải anh ta hai lần, anh có nhất thiết phải ép buộc cô như mang thù không?
Cô cảm thấy mình như con gà bị anh túm trên tay.
Rất mất khí chất!
Trần Lương không do dự buông tay, lạnh lùng để Cô Tương ngã sấp xuống, sửa sang lại quân phục rồi xoay người rời đi.
“Trần Lương, hai ta kết thù chắc rồi!” Cố Tương đứng lên rống to với bóng lưng của Trần Lương.
Trần Lương không hề dừng bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237768/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.