Editor: Quỷ Quỷ
Lúc Tiếu Nhiễm tỉnh lại đã gần 9h. Cô bò lên giường nhưng không nhìn thấy Cố Mạc.
Anh nói giúp cô học bài cơ mà?
Chẳng lẽ muốn nuốt lời?
Nếu anh thật sự bỏ lại cô để đi làm, cô liền rủa anh biến thành con heo béo phì!
Thay áo phông quần bò đơn giản, cô liền đi xuống lầu.
“Tiểu Nhiễm, tỉnh rồi à?” Dì Lưu nhìn thấy Tiếu Nhiễm, lập tức nhiệt tình nói, “Thiếu gia nói cơ thể của cô đang yếu nên dặn tôi hầm canh sâm nhũ cáp cho cô.”
“Bà đừng nghe anh ấy nói bậy!” Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt.
Cái gì mà cơ thể yếu ớt? Thường ngày cô đều tràn đầy sức sống! Giờ cô đi đứng bủn rủn không phải là vì anh giằng co cô cả đêm sao? Lúc này mới biết thương cô, dặn người ta hầm canh cho cô sao?
Đồ xấu xa!
“Đó là thiếu gia thương cô.” Dì Lưu nói rồi xoay người đi vào phòng bếp.
“Bà nội quản gia, Cố Mạc đâu ạ?” Tiếu Nhiễm đi xuống nhà không nhìn thấy Cố Mạc liền đoán có lẽ anh đã đi làm.
Xem ra đúng là anh nuốt lời rồi!
Tên vô lại!
“Hình như đang bơi.” Có tiếng dì Lưu truyền ra từ trong bếp.
Bơi?
Anh không thấy mệt sao?
Vẫn còn sức để bơi?
Tiếu Nhiễm lập tức chạy ra khỏi biệt thự, ra bể bơi tìm Cố Mạc.
Chỉ nhìn thấy thân hình rắn rỏi của anh dưới làn nước, một chút mệt mỏi cũng không có, ngược lại dường như tinh lực dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237748/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.