Editor: Quỷ Quỷ
Cố Nhiên xem qua vết thương của Cố Tương xong, cười nói:”Rốt cục cũng có lý do để em ở nhà với ba mẹ rồi. Không tồi!”
Cố Tương đá Cố Nhiên một cái bằng cái chân không bị thương:”Anh đang hi vọng em ngã thêm mấy lần nữa đúng không?”
“Còn có sức đá người ta, có nghĩ là không sao rồ.” Cố Nhiên cầm chân Cố Tương, ngồi trên sô pha, đặt mắt cá chân bị thương của cô để lên đùi mình, vừa bóp chân cho cô vừa nói, “Hẳn là bị thương dây chằng. Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Đừng quá lo lắng, vài ngày nữa em có thể tiếp tục leo núi.”
“Còn dám leo núi? Muốn mất mạng hay sao!” Chu Cầm nghiêm mặt nói.
“Mẹ, lần này là do con không cẩn thận. Vì bị cảnh cáo nên con đột nhiên xoay người, là do con không cẩn thận trượt chân nên mới gặp phải chuyện không may.” Cố Tương vì tự do sau này của mình mà nhanh miệng giải thích.
“Núi Đại Minh quá nguy hiểm, về sao không được leo núi này nữa.” Chu Cầm nghiêm túc ra lệnh, “Con muốn leo núi thì cứ đi đường bình thường cho mẹ!”
“Đường đó thì có gì không bình thường? Con còn muốn tháng 7 này đi Everest.” Cố Tương bĩu môi u oán nhìn mẹ mình.
“Con dám! Với một chút bản lĩnh của con mà đi Everest còn muốn sống quay về sao?” Chu Cầm nghe Cố Tương nói lập tức vỗ bàn.
“Mẹ, mẹ đừng nóng. Nhóc Tương cũng chỉ thuận miệng nói thôi. Với sức khỏe của em nó, có thể trèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237724/chuong-1144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.