Tiếu Nhiễm ngồi trong hoa viên, trái tim bị bi thương hằn lên từng chút một.
Phu nhân Tưởng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho cô?
Cô thực sự xin lỗi tin tưởng của Cố Mạc đối với mình.
Cô không có cách nào bù lại sai lầm của chính mình.
Cô nghiệp chướng nặng nề.
Cô cuộn trong chân ở trong ghế, dùng lực cắn mu bàn tay.
Cô nên làm cái gì bây giờ?
Nếu cố Mạc ở bên cạnh thì tốt rồi.
Anh nhất định có thể nói cho cô biết cô nên làm thế nào.
Ngay lúc cô đang nước mắt lưng tròng, ngoài cửa liền xuất hiện một đôi tình nhân.
Trước khi Tô Hoán nhấn chuông cửa là cố ý nhìn lại mặt mình qua di động: “Thật sự không nhìn ra anh là Tô Hoán.”
“Nhìn không ra đâu, em chỉ thấy một chú râu ria.” Phùng Hân cười lắc đầu.
Biết phu nhân Tưởng vẫn muốn để cô và Cố Mạc thành một đôi, Tô Hoán liề yêu cầu đưa cô đến thành phố A thăm bệnh. Nhưng anh lại không muốn bộc lộ thân phận của mình, liền dính râu lên mặt.
“Chú? Có chú nào đẹp trai như vậy sao?” Tô Hoán nhíu mày với Phùng Hân.
“Có, chú là người đẹp trai nhất, mau vào đi thôi.” Phùng Hân ôm cánh tay anh, cười nói.
Lúc này Tô Hoán mới vừa lòng ấn chuông cửa.
Nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Tiếu Nhiễm nhanh chóng lau nước mắt, lúc bảo vệ chạy ra trước cửa, liền nghênh đón họ vào: “Chị Hân, chị đã đến rồi, vị này là...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237655/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.