Có lẽ là thực sự sợ Tần Viễn Chu vò đã mẻ lại sứt, dưới cơn giận dữ xấp quang gánh, hai vị nhà họ Tần cuối cùng cũng tiếp nhận Cố Tương.
“Đừng cho là tôi sợ anh!” bố Tần xấu hổ hừ một tiếng.
Tần Viễn Chu cười nói: “Biết, ba là sợ cháu trai đầu tiên của ba báo lại đến.”
“Các người...” Ba Tần trừng mắt nhìn con.
“Nói không chừng cháu trai của ba đã có rồi.” Tần Viễn Chu thỏa mãn ôm Cố Tương, phúc hắc cười.
Bác trai Tần nhìn về phía Cố Tương: “Cha mẹ cô đều là bác sĩ?”
“Vâng, nhà chúng cháu từ đời ông nội của cháu đến giờ đều là bác sĩ. Chỉ có mình cháu là ngoại lệ.” Cố Tương cười trả lời. Cô biết gia thế của mình quá mức bình thường trong mắt Tần gia, nhưng cô sẽ không tự ti. Ba mẹ không cho cô núi vàng núi bạc, nhưng bọn họ yêu cô.
“Một người con gái của bác sĩ nhỏ cũng muốn gả cho con tôi...” Mẹ Tần vẫn có chút không cam lòng, nhìn Tần Viễn Chu, miễn cưỡng nuốt xuống vế sau đang muốn vũ nhục người kahcs.
“Xuất thân của Trần Lam tốt, nhưng con không thích cô ấy. Từ khi kết hôn xong con cũng không chạm một ngón tay vào người cô ấy, mẹ thấy gia thế quan trọng hay là hạnh phúc của con trai quan trọng hơn?” Tần Viễn Chu khiêu khích nhìn mẹ.
Mẹ Tần không có cách nào phản bác. Bởi vì Trần Làm cho con trai đội nón xanh quá to.
“Gia thế bác sĩ cũng được.” Bố Tần thở dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237631/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.