Editor: Quỷ Quỷ
Tần Viễn Chu đi xã giao đến tận đêm, về đến nhà đã khuya lắm rồi.
Sợ làm quấy rầy ba mẹ, anh nhón chân đi lên lầu.
Tưởng Cố Tương đã đi ngủ, anh mở cửa phòng thì nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi viết sách, liền kinh ngạc hỏi:”Sao vẫn còn chưa ngủ?”
“Chờ anh.” Cố Tương khép laptop lại, để qua một bên, nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Tần Viễn Chu, giúp anh cởi cà vạt, ngửi thấy mùi rượu trên người anh thì nhăn mũi, “Thật hôi!”
Tần Viễn Chu lột áo sơ mi ra, ôm lấy Cố Tương, giọng nói mê hoặc nói:”Tắm rồi lại thơm!”
“Em nói mùi rượu cơ!” Cố Tương thấy Tần Viễn Chu bế cô đi vào nhà tắm, lập tức đỏ mặt kháng nghị.
“Đêm nay uống nhiều thêm mấy chén. Nhưng không say đến mức không bế được em.” Tần Viễn Chu cười đá văng cửa nhà tắm, bế cô đi vào.
“Em đã tắm rồi!” Cố Tương muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Viễn Chu, đôi môi đỏ mọng lại bị anh che lại.
Tuy rằng không muốn, nhưng anh lại không thể không bỏ lại cô, nhận được một cuộc điện thoại gọi đi lãnh đạo thị sát.
Trước kia anh làm việc không biết mệt mỏi, nhưng hôm nay anh muốn được thải mái một chút không muốn làm gì, ở nhà chăm sóc Cố Tương.
Cố Tương làm anh trở thành một người đàn ông lưu luyến gia đình.
Cô không giống như những người bạn trước kia của anh, không làm cho anh thấy chán nản, trái lại ở bên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237608/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.