Phu nhân Tưởng ngồi trong phòng, tay ôm một tấm hình, nước mắt giàn dụa nói: “Nhiên Nhiên....”
Ngày này hàng năm đều là ngày bà thống khổ nhất, ngày con gái bảo bối của bà đau đớn nhất.
Ngày này hàng năm, Cố Mạc đều sẽ tới nhìn nó. Năm nay, cậu ta lại không xuất hiện.
Người đàn ông di tình biệt luyến.
Trong lòng cậu ta sớm đã không còn có Y Nhiên nữa rồi.
Ưng Mẫn ôm một bó hoa trắng đi tới, đặt hoa ở trước tấm hình, ngồi xổm trước mặt phu nhân Tưởng: “Bác gái, cháu biết bác vẫn nhớ đến Y Nhiên, nhưng bác phải chú ý sức khỏe, đừng quá đau buồn.”
“Ưng Mẫn, cô đến đây lúc nào?” Phu nhân Tưởng ngẩng đầu nhìn Ưng Mẫn, mờ mịt hỏi han.
“Vừa rồi.” Ưng Mẫn dịu dàng đưa tay che đi hình trên khung ảnh của bà: “Cháu biết hôm nay là ngày giỗ của Y Nhiên, sợ bác đau buồn quá, cho nên xuống máy bay liền lập tức chạy đến.”
“Không nghĩ tới người bây giờ có thể nhớ đến Y Nhiên lại là cháu.” Phu nhân Tưởng phiền muộn thở dài: “Cố Mạc chỉ biết đau cho vợ của cậu ta thôi.”
“Chắc chắn Cố Mạc cũng nhớ rõ ngày giỗ của Y Nhiên.” UNG Mẫn khuyên nhủ: “Có thể anh ấy bận quá.”
“Hôm nay là sinh nhật của cậu ta. Làm sao cậu ta có thể không nhớ rõ? Cậu ta là có người mới quên người cũ.” Phu nHân Tưởng bất mãn nói.
Tiếu Nhiễm đã làm thay đổi Cố Mạc.
Y Nhiên đã không phải người mà cậu ta yêu nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237589/chuong-1213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.