Editor: Nhã Y Đình
"Nói cách khác, chúng ta cũng không oan!" Tiếu Bằng Trình thất vọng tựa vào đầu giường, vẻ mặt rất tuyệt vọng.
"Công ty có tay trong!" Cố Mạc không thương xót nhìn Tiếu Bằng Trình.
Dường như cha vợ vẫn dùng sai người.
"Ba vẫn tin rằng đã dùng thì phải tin, đã nghi thì không dùng. Không nghĩ tới lại vì điều này mà lại chịu một vố." Tiếu Bằng Trình thất vọng thở dài.
"Không hiểu thấu người đó chính là tối kỵ!" Cố Mạc thở dài.
Anh cũng có quan điểm đã dùng thì phải tin tưởng. Bởi vì bản thân anh biết anh đang trọng dụng người đáng tín nhiệm.
Giống như Trịnh Húc vậy.
Anh tuyệt đối sẽ không trọng dụng người có khuyết điểm về nhân cách: tham tài, háo sắc.
"Cố Mạc, con để trưởng phòng tiêu thụ kiểm tra xem những viên thuốc con nhộng này đã mang tiêu thụ ở đâu, mau thu về toàn bộ!" Tiếu Bằng Trình sau cảm giác thất vọng vì dùng sai người, lập tức tỉnh táo nói.
Nếu những loại thuốc này được cung cấp đến bệnh viện, hiệu thuốc sẽ hại rất nhiều người.
Thuốc của ông là để cứu người chứ không phải để hại người.
"Con đã xử lý rồi!" Cố Mạc tán thưởng nhìn Tiếu Bằng Trình. Ông không hề sốt ruột hỏi về tình hình tài chính của công ty mà việc trước tiên nghĩ đến phải thu hồi toàn bộ những viên thuốc lỗi này. Điều này không hề dễ dàng.
Nếu tập đoàn Bằng Trình không có ai trợ giúp, sợ rằng sẽ phải phá sản.
"Cảm ơn!" Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237546/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.