Sau khi cảnh sát mang theo một đám hình xăm rời đi, Cố Mạc đạm mạc phủi bụi của đạn súng trên tây trang của anh, bình tĩnh ngồi trở lại ghế, nói: “Tiếp tục họp.”
“Cố tổng, chúng ta tra được có mấy dược phẩm đã phát triển theo hướng giang Tây, còn có mấy thứ ở hướng Tô Bắc, còn lại ở trong tay các đại lý.”
“Triệu hồi toàn bộ dược phẩm trong tay các đại lý. Truy ra địa điểm phát dược phẩm ở Giang Tây và Tô Bắc, tranh thủ không cho bao con nhộng chảy về phía thị trường.” Cố Mạc bình tĩnh nói.
“Được, tôi phái người đi xử lý.” Tiêu thụ viên nói xong, liền đi ra ngoài.
Cố Mạc nhìn đối diện phòng họp, người đang mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không nâng đầu lên, trầm mê nhìn màn hình máy tính: “Tom, tra được ngân hàng Thụy Sĩ kia chưa?”
“Có chút phiền toái, chờ chút.” Đầu đối phương vẫn chưa nâng lên, tiếp tục phá giải và truy lùng.
Sợ ầm ĩ đến anh, Cố Mạc làm động tác cấm thanh với những người khác, lẳng lặng ngồi chờ đợi kết quả.
Qua tầm 10 phút, Tom dùng sức ấn Enter một cái, cười nói: “Được rồi.”
“Là ai?” Cố Mạc bội phục nhìn anh. Nếu không phải bọn họ đã quen nhau 10 năm, vốn anh sẽ không mời được hacker Tom mà người ta nghe tiếng đã sợ mất mật này.
“Dương Nguyệt Quyên!” Tom chắc chắn trả lời.
“Qủa nhiên là bà ta.” Cố Mạc hít sâu một hơi, lạnh lùng cười nói.
Xưởng trưởng Vương đúng là nội gián mà Dương Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237544/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.