Tiếu Nhiễm lo lắng không phải cố ý.
Nếu ba vợ lại bị bệnh, có lẽ không thể cứu được.
Cố Mạc suy tư ở trong lòng.
Có lẽ có thể….
Chờ sức khỏe của ba vợ tốt lên, cùng ông thương lượng một chút.
Dù sao đó cũng là tâm huyết cả đời của ông, là căn cơ của ông.
“Chị, anh rể.” Âm thanh của Tiếu Lạc đột nhiên vang lên.
Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nhìn qua cửa kính bệnh viện, thấy Tiếu Lạc cầm đồ ăn xua tay: “Sao em còn chưa về nhà?”
“Em đói bụng, anh chị có muốn ăn không?” Tiếu Lạc nhiệt tình chạy tới: “Em có nhiều lắm.”
“Không, sợ bị độc.” Tiếu Nhiễm lạnh lùng nói.
“A, em nghĩ chị thích ăn thịt nướng giống em.” Tiếu Lạc nghe xong, mất mác rũ mắt xuống, thịt dê trong miếng không biết nên nuốt xuống hay nhổ ra: “Đã mấy ngày em chưa ăn thịt, không nghĩ là nhiều như thế.”
Nhìn Tiếu Lạc gầy mặt, tiếu Nhiễm nhíu mày: “Mẹ em không để lại chút tiền nào cho em à?”
“Không có.” Tiếu Lạc dùng sức hít mũi.
Ngày đó mẹ đào tẩu đi quá mức vội vã, làm sao còn lo lắng cho cô.
Hai ngày này cũng không biết mẹ trốn ở đâu, căn bản không liên hệ với cô. Tiền còn lại trong tay cô cũng không có mấy.
Luôn luôn tự xưng là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bằng Trình như cô, làm sao mà biết xấu hổ đi vay tiền bạn học được?
Cho nên mấy ngày này đúng là cô ăn cơm không được ngon.
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237532/chuong-1243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.