Editor: chi Misaki
Lý Á Lệ bưng ly trà nóng, uống một ngụm, cười nói: "Có con gái thật tốt. Con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ."
"Vẫn là muốn con mát xa cho mẹ đi." Vương Giai Tuệ cười khẽ nói, tay cũng đã bắt đầu xoa bóp bả vai cho Lý Á Lệ.
"Nhìn thấy con, mẹ liền quên sạch tức giận rồi." Lý Á Lệ cảm khái nói.
"Thật sáng suốt!" Vương Giai Tuệ cười giơ ngón tay cái lên."Mẹ cứ coi ông ta như con rệp là được!"
Cố Nhiên thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.
Giai Tuệ uy vũ.
Con rệp!
Nếu vị” ba vợ” kia mà nghe thấy ngôn từ mà con gái hình dung về mình, không biết là ông ta có thẹn đến muốn chui đầu xuống đất luôn không, hay là lại buồn bực đến muốn chết.
Anh thấy cái sau có khả năng hơn, bởi vì người như ông ta căn bản là không biết xấu hổ là gì.
"Đương nhiên em cũng không phải là con gái của con rệp kia. Bởi vì em không coi ông ta là ba mình!" Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
Anh là đang chê cô dùng từ này tiện kéo mình xuống vũng bùn luôn sao?
"Anh thấy em hình dung rất xúc tích, rất hình tượng." Cố Nhiên khẩn trương giải thích, "Ông ta chính là một con rệp đích thực!"
"Hai ngươi nói đều đúng." Lý Á Lệ bưng ly trà, "Vương Thủ Tài là chính là một con rệp, nhưng cùng bác và Giai Tuệ đều không có quan hệ."
"Mẹ vợ, mẹ cũng đừng học theo Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237501/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.