Editor: Chi Misaki
Nhìn đến bác sĩ Trần đi ra khỏi phòng giải phẫu, Cố Mạc lập tức đỡ Tiếu Nhiễm dậy, tiến lên phía trước, lo lắng hỏi: "Lão Trần, như thế nào?"
"Bệnh tình đã ổn định lại, nhưng khả năng là tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy được."
"Tạm thời... Vẫn chưa tỉnh lại?" Tiếu Nhiễm mờ mịt nhìn bác sĩ Trần, lặp lại lời nói của ông.
Tạm thời, là có ý tứ gì?
"Cố Mạc, chúng tôi nhất định sẽ tận lực. Bệnh nhân bị tắc nghẽn cơ tim nghiêm trọng, thậm chí nếu tới chậm thêm một giờ nữa, sợ là sẽ hết cách xoay chuyển." Bác sĩ Trần thật lòng nói.
"Cảm ơn!" Cố Mạc thành khẩn nói lời cảm ơn.
Tắc nghẽn cơ tim?
Vô cùng nghiêm trọng?
Nghe được lời bác sĩ nói,lòng bàn chân Tiếu Nhiễm mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Cố Mạc khẩn trương đỡ lấy cô: "Nha đầu, bênh tình của ba đã ổn định lại, chỉ là tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy thôi. Rồi sẽ tốt thôi! Nhất định sẽ tỉnh lại!"
Tiếu Nhiễm nở nụ cười trắng xanh đối với Cố Mạc, nhẹ đến nỗi tưởng trừng như hạt bụi phảng phất trong vũ trụ.
Tiếu Lạc tiến lên phía trước, lòng bàn tay nắm chặt, bất an liếm liếm môi: "Bác sĩ Trần, ba tôi đã tỉnh lại. Đúng không?"
"Chúng tôi đã xây ba giá đỡ tim cho bệnh nhân, tạm thời có thể khống chế được bệnh tình."
Nghe thấy lời bác sĩ Trần nói, tim Tiếu Lạc giống như ngừng đập, giống như vừa nhảy từ trên vách núi đen xuống, một loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237480/chuong-1270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.