Editor: Nhã Y Đình
Trên đường đi đến bệnh viện, Cố Nhiên vẫn nghiêng đầu sang bên, nghi hoặc nhìn Giai Tuệ.
"Tập trung lái xe đi!" Khuôn mặt Vương Giai Tuệ hồng lên, cường hãn ra lệnh.
"Có phải bác gái đã nói gì với em không?" Cố Nhiên dừng xe bên đường, tò mò hỏi.
"Lòng hiếu kì giết chết mèo đấy!" Vương Giai Tuệ nhướng mày nhìn Cố Nhiên, ý nói ‘Không sợ chết thì hỏi tiếp đi!’
Cố Nhiên thoải mái hất tóc, không kiềm chế mà cười: "Xem ra quả thực nói gì rồi!"
Vương Giai Tuệ lập tức quay mặt đi, xấu hổ liếc khuôn mặt đẹp trai của Cố Nhiên.
Vậy mà mẹ lại cổ vũ cô hạ gục Cố Nhiên.
Nhớ lại, cô giống như người bị sốt cao, hai má đỏ bừng.
Không thể ngờ rằng mẹ còn cởi mở hơn cả cô nữa.
Cố Nhiên nhìn thấy khuôn mặt Vương Giai Tuệ ửng đỏ, trong mắt đầy ý cười. Anh vươn bàn tay to, nhéo nhéo gương mặt đỏ ửng của cô, cười nói: "Mẹ vợ thật hiểu anh!"
"Anh biết cái gì chứ?" Vương Giai Tuệ chu miệng, bất mãn hừ một tiếng.
Anh không cần thông minh như vậy được không?
Cố Nhiên cười nhíu mày.
"Thật không biết rốt cuộc bà là mẹ em hay là mẹ anh nữa!" Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ nhỏ giọng than.
"Mẹ em cũng là mẹ anh. Không khác nhau!" Cố Nhiên nói hợp tình hợp lý. "Nếu không tối nay chúng ta thỏa mãn ước nguyện của mẹ vợ đi!"
"Bác sĩ Mông Cổ!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt gầm lên.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237468/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.