Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm cười nhìn Cố Mạc, chạy đến bên cạnh anh thì nhẹ nhàng túm góc áo anh:”Chờ rất lâu rồi sao?”
“Em nói xem!” Cố Mạc khoác áo lên cánh tay, bất mãn nhíu mày.
Để ăn mừng cô chấm dứt đời học sinh, anh đã dời hết lịch trình tham dự hội nghị để tới sớm. Ai biết nhà đầu này vì tụ tập với bạn học mà bỏ rơi anh.
“Yêu anh!” Tiếu Nhiễm áp vào bên tai Cố Mạc, thấp giọng thông báo.
Cố Mạc lúc này mới vừa lòng ôm lấy thắt lưng Tiếu Nhiễm, mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ.
Ninh Hạo xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên ngồi vào không.
Sự xuất hiện của anh giống như dư thừa.
Cố Mạc xoay người, nhìn thấy Ninh Hạo xấu hổ, liền rộng rãi làm động tác mời.
Ninh Hạo gật gật đầu, liền ngồi vào ghế sau.
Cố Mạc hỏi han địa điểm tụ tập xong, liền khởi động xe rồi phóng đi.
Tiếu Nhiễm nhìn thấy trên trán Cố Mạc có chút mồ hôi, liền lấy khăn tay ra gúp anh lau:”Trời nóng như vậy, sao anh không ngồi trong xe chờ em?”
“Sợ em không nhìn thấy anh.” Cố Mạc hưởng thụ sự quan tâm của Tiếu Nhiễm, trên mặt tràn đầy sự kiêu hãnh và hạnh phúc.
“Cho dù không nhìn thấy anh, nhưng cũng có thể nhận ra xe của anh.” Tiếu Nhiễm chu miệng, đau lòng nói.
Trời thật sự rất nóng, anh lại đợi cô dưới ánh mặt trời nửa ngày.
Ngốc!
Ngốc đến mức làm cô đau lòng.
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237435/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.