Editor: Quỷ Quỷ
Cái chết của Tiếu Bằng Trình làm cho Tiếu Nhiễm giống như một cái đồng hồ hỏng mất dây cót, mất hồn phách.
Cố Mạc từ cục cảnh sát về nhà nhìn thấy Tiếu Nhiễm vẫn ngồi ngoài cửa sổ, hai mắt mở to trống rỗng nhìn lên trời.
Anh đi tới ôm lấy Tiếu Nhiễm.
“Cố Mạc?” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, mờ mịt nhìn Cố Mạc.
“Cảnh sát đã khám nghiệm tử thi, chứng minh ba đã bị tiêm vào người một lượng lớn insulin.” Cố Mạc ôm chặt Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
Không thể tưởng tưởng có người lại tàn nhẫn như vậy.
“Là ai? Em muốn biết là ai?!” Tiếu Nhiễm túm chặt lấy áo Cố Mạc, vẻ mặt điên cuồng.
“Còn đang điều tra.” Cố Mạc ôm mặt Tiếu Nhiễm, đau lòng nói, “Nha đầu, ba đã đi rồi, em không thể cứ mãi thế này. Em hãy vì anh đi, anh không thể mất em được.”
“Giờ em trắng tay rồi.” Tiếu Nhiễm nước mắt lã chã, “Em đã trở thành cô nhi không cha không mẹ.”
“Em còn có anh!” Cố Mạc ôm cô thật chặt.
“Cố Mạc!” Tiếu Nhiễm khóc thật lớn.
Cố Mạc ôm chặt cô, cứng rắn nói:”Khóc đi! Khóc thật to!”
Tiếu Nhiễm khóc ướt cả áo sơ mi của Cố Mạc, hai mắt đỏ ngầu, rã cả yết hầu, cuối cùng vùi mặt vào trong lòng Cố Mạc.
Cố Mạc bế cô lên đặt lên giường:”Ngủ một giấc thật sâu. Ngày mai còn phải cử hành tang lễ.”
“Ở bên em!” Tiếu Nhiễm giữ chặt cánh tay Cố Mạc, không muốn rời xa nói.
Hiện tại cô giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237406/chuong-1304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.