Editor: Quỷ Quỷ
Khi Tiếu Nhiễm nhận được tin tức, trong lòng giống như khuyết đi một miếng thịt, đau đớn khủng khiếp.
Cô vội vàng lao ra ngoài, giày cũng không đi.
“Tiểu Nhiễm, làm sao vậy?” Dì Lưu đuổi theo ra cửa, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đã ngồi vào xe taxi, nghênh ngang rời đi.
Lúc Tiếu Nhiễm đến bệnh viện, Cố Mạc đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cô khóc chạy tới:”Cố Mạc, sao có thể như vậy? Anh không thể chết được! Anh chết rồi, còn ai yêu em bây giờ?”
“Chị dâu nhỏ….” Cố Nhiên đỡ lấy Tiếu Nhiễm thiếu chút nữa thì té xỉu, “Anh không sao đâu. Chị đừng hoảng quá.”
“Thật chứ?” Tiếu Nhiễm quay đầy nhìn Cố Nhiên.
“Tin em đi.” Cố Nhiên nghiêm túc gật đầu.
“Trên trán anh ấy đều là máu. Anh không cần lừa em!” Tiếu Nhiễm cũng không hề tin tưởng lời nói của Cố Nhiên.
Bộ dáng của CỐ Mạc thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cô rất sợ anh sẽ giống như ba đột ngột buông ta cô mà đi.
Nỗi sợ hãi như dây thừng càng lúc càng thít chặt cô.
Sắc mặt cô trắng bệnh, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
“Anh của em sẽ khỏe lại thôi!” Gương mặt tuấn tú của Cố Nhiên thít chặt, bi thống nói, “Em tin anh ấy nhất định sẽ khỏe lại!”
“Hi vọng!” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, nắm chặt bàn tay Cố Mạc, mắt ướt sũng nói, “Cố Mạc, anh phải tỉnh lại! Nếu anh vẫn không tỉnh lại, em sẽ đi theo anh! Em nói được làm được!”
Ngón tay Cố Mạc đột nhiên giật giật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237395/chuong-1312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.