Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm đang tự trách thì một chiếc xe cứu thương vội lao đến.
Một người mặc áo đen đi tới, cung kính nói với Tiếu Nhiễm:”Cố phu nhân, vị phu nhân này còn có hơi thở, tốt nhất là cô bỏ ba ấy ra đi.”
“Mẹ nuôi không chết?” Tiếu Nhiễm ngạc nhiên nói.
Chỉ cần Tưởng phu nhân không chết, tội lỗi của cô có thể sẽ không sâu như vậy, cảm giác như bị cũng bị mặc cảm tội ác này tra tấn đến chết.
“Chúng tôi không dám khẳng định.” Người mặc áo đen thành thật nói.
Anh chỉ tìm thấy một hơi thở vô cùng mong manh.
Cho dù vị Tưởng phu nhân này không chết, cũng rất khó cứu sống, dù sao cũng chảy nhiều máu như vậy.
“Là tôi giết bà ấy…” Tiếu Nhiễm một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, ôm Tưởng phu nhân, khóc rống thất thanh.
Nhân viên cứu hộ chạy tới, nâng Tưởng phu nhân lên xe.
Đúng lúc Cố Mạc ngồi taxi đuổi tới.
Anh ngồi trong xe nhìn thấy hiện trường liền hoảng sợ.
“Bác gái?” Nhìn thấy mặt Tưởng phu nhân đầy máu, tim anh quặn lại.
“Mẹ nuôi chết rồi.” Tiếu Nhiễm mở to đôi mắt đờ đẫn, mờ mịt nói.
Cố Mạc đang muốn hỏi, chợt nghe thấy bác sĩ mà nhân viên hỏi.
“Ai là người nhà đi theo?”
“Tôi đi.” Ưng Mẫn từ trong biệt thự đi ra, dịu dàng cười nói.
“Ưng Mẫn?” Nhìn thấy Ưng Mẫn, Cố Mạc ngẩn người.
Sao cô lại ở đây?
Ưng Mẫn lên xe, đang định đóng cửa xe thì nói với Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237369/chuong-1324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.