Lynda không để Trịnh Húc về nhà, mà bảo anh đưa mình đến nhà Cố Mạc.
Lúc cô nhìn thấy Tiếu Nhiễm trắng xanh nằm cuộn mình ở trên giường, liền đau lòng.
Cô ngồi cạnh giường, vẫy tay với chồng, ý bảo anh đi ra ngoài.
Trước khi Trịnh Húc rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Lynda giơ tay lên, do dự vỗ lưng Tiếu Nhiễm: “Tiếu Nhiễm, chị nghe quản gia nói hôm nay em vẫn chưa ăn cơm. Làm sao mà chịu được?”
“Em ăn không vào.” Tiếu Nhiễm không ngẩng đầu, vùi mặt ở trong gối, giọng mũi rất nặng nói.
“Em đói chết thì Cố tổng sẽ đau lòng.” Lynda để tay lên vai Tiếu Nhiễm quan tâm khuyên nhủ.
“Anh ấy không cần em nữa.” Tiếu Nhiễm thống khổ trả lời.
“Anh ấy chỉ là nhất thời nóng giận thôi. Nha đầu, nói cho chị biết một chút tình hình khi đó đi. Chị tin tưởng em vô tội.” Lynda nói.
Tiếu Nhiễm xoay người trong phút chốc, ngẩng đầu nhìn Lynda: “Chị lynda, chị còn tin tưởng em?”
“Chị hiểu tính cách của em, cho nên tin tưởng em sẽ không giết người.” Lynda nhìn vào mắt của Tiếu Nhiễm, thật cẩn thận hỏi han: “Phu nhân Tưởng là tự nhảy lầu đi, Tiếu Nhiễm, nói cho chị biết người không phải do em đẩy. Chị có thể giải thích với Cố Mạc thay em.”
Tiếu Nhiễm đỏ vành mắt, thống khổ nói: “Em không nhớ rõ. Em chỉ biết là trong đầu có âm thanh nói cho em biết, nói em đã giết người, là em đẩy phu nhân Tưởng xuống lầu! Bà ấy bức em rời khỏi Cố Mạc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237364/chuong-1327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.