Cố Mạc về đến nhà, dì Lưu liền chào đón: “Cậu Cố, cậu và Tiếu Nhiễm làm sao vậy? Cô ấy vừa mất ba, cậu lại giận dỗi với cô ấy, một ngày không ăn cơm rồi.”
Nghe được dì Lưu nói, trong lòng Cố mạc xẹt qua một chút đau lòng.
“Cô ấy... một chút cũng không?”
“Vâng. Điểm tâm và cơm trưa còn chưa mang ra.” Dì Lưu đau lòng xoa tay: “Trong khoảng thời gian này đứa nhỏ này vốn là gầy đến mức lợi hại, lại còn hư hỏng sức khỏe như thế.”
“Cháu đi xem cô ấy.” Cố Mạc không nhịn được, bước nhanh đi xuống lầu.
Mở cửa phòng, anh nhìn thấy Tiếu Nhiễm đứng cạnh cửa sổ, cửa sổ mở rộng ra, gió từ ngoài cửa sổ rót vòa, nắng chiếu qua bức màn.
Bóng lưng của cô hướng ra phía ngoài dò xét để cho anh nhìn thấy như cánh bướm úa tàn muốn giương cánh ra ngoài.
Anh lập tức chạy nhanh tới, ôm lấy eo của Tiếu Nhiễm, kéo cô rời khỏi cửa sổ.
“Nha đầu, em muốn làm gì?” Cố Mạc bối rối hỏi han.
“Cố Mạc?” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong đầu lại bắt đầu hiện lên cảm giác đau đớn.
“Em đã hại bác gái thành người sống đời sống thực vật, lại còn muốn hại chết chính mình sao?” Cố Mạc đau lòng quát.
Tiếu Nhiễm đặt ngón trỏ ở trên môi thở dài một tiếng, sau đó thần kinh nói: “Anh không biết là sau khi nhảy xuống thì xong hết mọi chuyện sao?”
“Xong hết mọi chuyện? Em cho là em chết có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237361/chuong-1329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.