Editor: Chi Misaki
Chỉ là vận mệnh?
Sau khi Vương Giai Tuệ rời đi, Tiếu Nhiễm mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết, ông ngoại qua đời, ba bị hại, hai bé con đều không còn...
Từng ngươi thân bên cạnh cô đều rời đi, tất cả chỉ là vận mệnh?
Nước mắt không thể không rơi.
Nếu đây thật là vận mệnh, vậy thị cuộc đời cô cũng thật u ám.
Chỉ có rời đi mới có thể bỏ rơi đau khổ.
Nhưng cứ suy nghĩ đến việc phải rời khỏi Cố Mạc, tim cô giống như bị ai khoét mất.
Cả đời này, cô còn có thể yêu ai khác sao?
...
Sau khi Cố Mạc nhìn thấy Giai Tuệ xuất hiện, anh lập tức tới nghênh tiếp, lo lắng hỏi: "Giai Tuệ, như thế nào?"
Vương Giai Tuệ bi thương lắc đầu: "Không ổn."
Cố Mạc nắm chặt quả đấm, anh đang định xông vào xem Tiếu Nhiễm.
Vương Giai Tuệ lập tức vươn hai tay ra ngăn lại Cố Mạc: "Anh cả, Tiếu Nhiễm không muốn gắp anh đâu."
Cố Mạc nghe thấy lời Giai Tuệ nói, đành thống khổ xoay người, một quyền hướng tới vách tường.
"Xứng đáng!" Cố Nhiên ở một bên vô tình nói.
Cố Mạc nhắm mắt lại, một giọt nước mắt hối hận theo khóe mắt rơi xuống.
Anh xác thực rất xứng đáng!
Sau khi Tưởng phu nhân bị rơi xuống lầu, anh chính là bị lòng tự trách che mù mắt, anh chỉ biết trách chính mình, mà không có suy nghĩ sâu xa tới phản ứng của Tiếu Nhiễm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237348/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.