Editor: Quỷ Quỷ
“Anh họ, anh không cần cảm thấy có lỗi. Em không sao mà.” Tiếu Nhiễm lập tức an ủi Trác Liệt.
“Về với Cố Mạc đi. Đi theo anh ta em sẽ không phải chịu thiệt thòi.” Trác Liệt ngồi bên giường, nghiêm túc khuyên nhủ.
“Anh họ. Ý em đã quyết. Có thể không nói đến anh ấy không?” Tiếu Nhiễm khổ sở cắn môi.
Cô biết mình trở về bên cạnh Cố Mạc sẽ không phải chịu khổ, nhưng thứ cô cần không phải là hưởng thụ vật chất, mà là tình yêu.
Muốn cô ở bên cạnh anh, nhìn anh hoài niệm người cũ, loại đau đớn này mới làm người ta không thể chịu nổi.
Đau đến tê tâm liệt phế.
“Được. Chúng ta không nói chuyện về anh ta nữa.” Trác Liệt xoa đầu Tiếu Nhiễm, “Anh ở phòng bên cạnh, buổi tối có gì nhất định phải lớn tiếng kêu cứu mạng.”
“Lo lắng cho em như vậy sao?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm lè lưỡi.
“Nơi này rất loạn.” Trác Liệt bất đắc dĩ thở dài.
Anh chỉ là một nhân viên bình thường, nên chỉ có thể lo cho Tiếu Nhiễm một cuộc sống tiêu chuẩn của người thường.
“Biết rồi. Em nhất đinh sẽ hô cứu mạng!” Tiếu Nhiễm cười haha nói.
“Đi! Anh đi tìm đồ ăn cho em.” Trác Liệt đứng dậy cười nói.
Tiếu Nhiễm ôm cánh tay Trác Liệt vui vẻ cùng anh ra khỏi phòng.
…………………
Cố Mạc vẫn canh giữ ở dưới lầu khu nhà trọ, không nhìn thấy Tiếu Nhiễm.
Anh cau mày, không ngừng giậm chân:”Hay là nhầm địa chỉ rồi?”
Anh gọi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237304/chuong-1358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.