Editor: Chi Misaki
Cố Mạc trở lại thành phố A, lại biến thành người cuồng công tác.
Anh không có điên cuồng tìm kiếm Tiếu Nhiễm ở khắp nơi nữa, một ngày 24 giờ thì có đến 20 giờ ở công ty chờ đợi.
Nhìn thấy anh như vậy, Lynda cùng Trịnh Húc vô cùng sầu lo.
"Đây là không có cơ hội a." Lynda thở dài.
"Con gái khi giận dỗi như biến thành con nít, nào có dễ dỗ dành như vậy? Cố tổng nên kiên nhẫn một chút." Trịnh Húc nhàn nhạt nói.
"Nói như anh có vẻ rất có kinh nghiệm vậy. Là em không dễ dỗ hay là người bạn gái cũ của anh không dễ dỗ? Thành thật trả lời!" Lynda túm chặt cà- vạt của Trịnh Húc, bá đạo chất vấn.
"Đều không dễ dỗ." Trịnh Húc cười đáp.
Nghe được câu trả lời của anh, Lynda trừng đôi mắt đẹp: "Anh lặp lại lần nữa!"
"Đùa em thôi." Trịnh Húc cúi đầu cười, "Em hiền lành như vậy, nào cơ hội để cho anh dỗ?"
"Vậy bạn gái trước kia?" Lynda ăn vạ hỏi.
"Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng dỗ dành cô ấy lần nào cả. Cho nên anh cũng không biết." Trịnh Húc thành thật trả lời.
"Thật sự?" Lynda làm nũng ôm cổ Trịnh Húc.
"Anh có thể thề." Trịnh Húc giơ tay lên, thành khẩn nói.
"Tin anh!" Lynda giống như chim nhỏ nép vào trong lòng Trịnh Húc, cầm lấy tay anh đặt lên bụng mình, "Baby vừa mới đạp em rồi. Anh sờ thử."
Trịnh Húc lập tức ngồi xổm người xuống, dán lỗ tai lên bụng cô: "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237299/chuong-1360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.