Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Nhiễm dùng sức rút tay ra, cố ép bản thân phải lạnh lùng.
"Tiểu Nhiễm?" Vương Giai Tuệ hoảng sợ.
"Mình hơi mệt!" Tiếu Nhiễm nói xong, nhẫn tâm xoay người lên lầu, bỏ mặc Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ ở đó.
Gặp mặt rồi thì sao chứ?
Chỉ càng đau lòng thêm thôi.
Cô và anh không có khả năng tái hợp.
Không bằng đừng gặp.
"Tiểu Nhiễm, bạn đừng tàn nhẫn như vậy!" Vương Giai Tuệ lo lắng, hô to với bóng lưng Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm dừng bước chân.
Tàn nhẫn sao?
Là cô hay số mệnh tàn nhẫn đây?
Cô đã mất đi ông ngoại, mất cả ba, còn có cả bé con nữa.....
Cố nén nước mắt, cô dùng sức cắn môi, kiên định bước lên tầng.
Ngoài cửa, trong xe, Cố Mạc đã cắn nát môi, đôi mắt rưng rưng, cực kỳ đau khổ.
Cô vẫn không thể tha thứ cho anh.
Anh đấm vỡ cửa kính xe.
"Anh cả!" Cố Nhiên lên xe, bất mãn trách mắng. "Tay anh không đáng tiền nhưng kính xe của em rất quý đó!"
Cố Mạc lạnh lùng dựa vào lưng ghế, khàn giọng nói: "Đưa anh về công ty!"
"Tay anh giống như tổ ong thể rồi mà vẫn về công ty sao?" Cố Nhiên bất mãn nhíu mày.
Trong xe không có túi cứu thương, anh không có cách giúp anh cả xử lý vết thương.
Anh chuyển vô lăng, đi về phía bệnh viện.
"Về công ty!" Cố Mạc lạnh lùng ra lệnh.
Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn Cố Mạc một cái. Mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237291/chuong-1365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.