Editor: Quỷ Quỷ
Lúc Cố nhiên nhìn thấy Vương Giai Tuệ thay đổi đồ trang sức trang nhã thì lập tức bị kích động, ngây ngốc quên cả nói chuyện.
“Giai Tuệ quá xinh đẹp đúng không? Anh Cố Nhiên.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
“Xinh đẹp! Quá đẹp! Đúng là em có phúc ba đời nên kiếp này mới cưới được một cô gái xinh đẹp như Giai Tuệ.” Cố Nhiên lập tức hoàn hồn, bắt đầu mồm mép đùa giỡn.
“Ba đời trước của anh là thù hay là người quái dị?” Vương Giai Tuệ khẽ cười hỏi.
“Nhất định là vậy rồi!” Cố Nhiên vội vàng gật đầu.
Câu trả lời của anh không chỉ là cho Vương Giai Tuệ mà còn cả Tiếu Nhiễm phải bật cười.
“Được rồi. Thời gian không còn sớm nữa, đi nhanh lên.” Lý Á Lệ cười thúc giục.
“Tuân lệnh!” Cố Nhiên bế thốc Vương Giai Tuệ lên, vội vàng chạy đi.
“Xem anh ấy kìa. Cứ như hận không thể cưới Giai Tuệ về nhà ngay ngày mai.” Tiếu Nhiễm nở nụ cười.
“Bác cũng thấy thế.” Lý Á Lệ cũng mỉm cười.
“Chúng ta đi xuống lầu đi.” Tiếu Nhiễm kéo cánh tay Lý Á Lệ cười nói.
Hai người sánh vai xuống lầu.
Bên dưới, Cố Mạc vẫn ngồi trong chiếc Maybach, chờ đợi có chút phiền chán.
Bàn tay bị thương đã được thay băng, nhưng máu vẫn rỉ ra một lần nữa làm ướt băng.
Khi anh nhìn thấy Tiếu Nhiễm xuống dưới thì lập tức ngồi thẳng dậy, căng thẳng nhìn về phía Tiếu Nhiễm.
Cố Nhiên nhường lại vị trí lái phụ, cùng Vương Giai Tuệ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237273/chuong-1374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.