Editor: Chi Misaki
"Nha đầu Tiểu Nhiễm?"
Tiếu Nhiễm đang muốn trốn đến nơi nào không ai phát hiện ra để nghỉ ngơi một lát, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cô lập tức xoay người lại, cảm xúc có chút kích động: "Bà nội!"
"Bà nội có thể nhìn thấy cháu rồi." Bà nội Cố cầm lấy tay Tiếu Nhiễm, hốc mắt ướt át nói.
"Bà nội, là con không tốt. Trở về cũng không đến nhìn người." Tiếu Nhiễm lập tức đầy xin lỗi nói. Tuy Cố Mạc làm tổn thương cô, nhưng người nhà Cố Gia thì không có, bà nôị vẫn luôn coi cô như cháu gái ruột mà yêu thương.
"Không phải lỗi của cháu. Đều do Tiếu Mạc không tốt, hại cháu phải khóc." Vẻ mặt bà nội Cố đầy thương tiếc nói.
"Bà nội!" Nghe thấy lời bà nói, Tiếu Nhiễm lập tức ủy khuất rơi nước mắt, nhào vào trong lòng lão nhân gia.
Bà nội Cố khẽ vỗ lưng Tiếu Nhiễm, nghiêm trang nói: "Tiểu Mạc tổn thương cháu như vậy, cháu không cần tha thứ cho nó!"
Cố Mạc đẩy xe lăn vẻ mặt đầy hắc tuyến. Bà nội đây chẳng phải là đang hại anh sao?
Anh sờ sờ cái mũi ho khan một tiếng.
Tiếu Nhiễm đang ôm bà nội liền ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Mạc.
Cô cười gật gật đầu: "Vâng. Bà nội. Con không tính sẽ tha thứ cho anh ấy."
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Mạc đã đen lại càng thêm đen: "Nha đầu..."
Tiếu Nhiễm buông bà nội ra, cười nói: "Bà nội, con hiện tại một mình rất tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237268/chuong-1376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.