Editor: Nhã Y Đình
"Nhóc con, chúng ta làm lành đi. Đừng hành hạ anh nữa!" Cố Mạc thống khổ năn nỉ.
Tiếu Nhiễm để mặc nước mắt giàn giụa: "Một chút hành hạ như vậy mà anh đã không chịu nổi rồi sao? Anh có nghĩ tới tôi bị tổn thương như thế nào không?"
Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói: "Có chứ! Anh cũng đau lòng. Nhóc con, đó cũng là con của anh!"
Một tay Tiếu Nhiễm phủ lên bàn tay to của Cố Mạc, mặc cho nước mắt rơi. Vết thương trên tay anh đã đóng vảy nhưng vẫn chưa làn. Cả hai người bọn họ đều chống chất vết thương.
Là vận mệnh sao?
Cố Mạc quỳ, nghiêng người qua, đau xót hôn lên đôi mắt của Tiếu Nhiễm, từng cái hôn chạm vào giọt lệ của cô.
Hồi lâu, Tiếu Nhiễm cũng không phản kháng, tâm loạn như ma.
Nếu như chấp nhận tha thứ cho anh, nếu xảy ra thêm chuyện gì, cô có thể chấp nhận được không?
Không!
Cô không chịu nổi.
Cô sẽ mất đi nghị lực để sống tiếp!
Cô dùng sức đẩy Cố Mạc ra, dứt khoát: "Cố Mạc, tôi đã chịu thương tích đầy mình rồi!"
Cố Mạc cầm thật chặt tay Tiếu Nhiễm, giọng nói lo lắng, run rẩy: "Nhóc con, anh sẽ chữa lành vết thương cho em! Anh thề, anh sẽ không làm em bị thương nữa!"
"Nếu chẳng may tôi và người thân của Tưởng Y Nhiên có xung đột thì sao?" Tiếu Nhiễm chua xót hỏi.
Kỳ thật, cô không có tư cách đặt câu hỏi như vậy. Bởi vì cô là kẻ trộm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237240/chuong-1391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.