“Anh... anh... ” Tiếu Nhiễm bị lửa giận của Cố Mạc giữ lấy, lui về sau một bước, mê loạn nhìn Cố Mạc đau khổ xoắn xuýt.
Cố Mạc nâng mặt cô lên, cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi trắng xanh của cô.
“Không!” Tiếu Nhiễm bối rối phụ giúp Cố Mạc.
Hiện giờ bọn họ không nên có bất cứ một hành động thân thiết nào.
Bọn họ không còn quan hệ gì nữa rồi.
Cố Mạc bá đạo hôn cô, mãi đến khi nếm được vị máu tanh ngai ngái, anh mới khôi phục lý trí, buông cô ra, đặt trán mình lên trán cô giải thích: “Nha đầu, thực sự xin lỗi, anh không khống chế nổi... anh nhớ em quá rồi!”
Mắt Tiếu Nhiễm nhanh chóng bị nhuộm nước.
Cô không muốn thừa nhận cô vẫn thương anh.
Chỉ là cô là một người nhát gan, không dám bỏ hết tất cả để yêu thêm lần nữa.
Nếu cùng một chỗ thì sẽ nhất định phải bị thương tổn như thế, thì không nên.
Đối với Tưởng Y Nhiên, đối với Tưởng gia, cô là người có tội, nhưng cô đã dùng sinh mệnh của baby để trả lại.
Tê tâm liệt phế, chỉ cần một lần đã đau đớn không tả được.
Nước mắt của cô khiến cho anh đau lòng.
Anh hôn lên từng chút một, mãi đến khi cô run rẩy.
Tiếu Nhiễm trong ý loạn tình mê bị Cố Mạc đẩy ngã xuống giường, nụ hôn nóng cháy rơi xuống trên gáy cô, dần dần đi xuống bên dưới.
Khi bàn tay của anh với vào trong làn váy của cô, Tiếu Nhiễm nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237208/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.