Editor: Quỷ Quỷ
“Cố Mạc, anh không biết bao nhiêu lần mâu thuẫn tranh cãi giữa chúng ta đều là vì bà ấy sao?” Tiếu Nhiễm thất vọng nhìn Cố Mạc.
“Đó là bởi vì…” Cố Mạc vội vàng muốn giải thích.
“Bởi vì bà ấy là mẹ của Tưởng Y Nhiên, bởi vì bà ấy thật đáng thương, bởi vì chồng bà ấy và cả con gái đều chết, bởi vì nghiệp chướng em gây ra quá nặng nề, hại bà ấy tan cửa nát nhà, cho nên em không thể cùng bà ấy tranh chấp. Cho dù bị bà ấy đánh cho cả người xanh tím còn không dám nói cho anh biết.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền giãy khỏi vòng tay của Cố Mạc, chạy lên đường cái, muốn bắt một chiếc taxi.
Cố Mạc kéo cô lại, đau lòng xem xét cơ thể cô: ”Chuyện từ khi nào?”
“Lúc anh đi công tác. Anh về rồi thì vết thương trên người đã đỡ nhiều.” Tiếu Nhiễm nước mắt vòng quanh ngẩng đầu, “Cố Mạc, hiện giờ em cũng tan cửa nát nhà rồi, em biết đây là báo ứng. Anh lấy đi bé con của em để bù đắp cho nhà họ Tưởng, đủ rồi đấy!
Cố Mạc lau đi nước mắt của Tiếu Nhiễm, gắt gao ôm cô vào lòng, hối hận không thôi nói: ”Là anh không thể bảo về tốt cho em, là anh kích động làm em bị thương. Em đừng hận Tưởng phu nhân, bà ấy bị Ưng Mẫn xui khiến. Bà ấy đã trở thành người thực vặt, anh không thể lại giết bà ấy.”
Tiếu Nhiễm cay đắng nói: ”Cố Mac, anh cảm thấy em là người tàn nhẫn sao? Em chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237188/chuong-1418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.