“Anh cũng quá xem thường người khác!” Tiếu Nhiễm bất mãn chu miệng nhỏ: “Tôi là đai trắng... cấp 9.”
“Đai trắng cấp chín? Em xác định?” Trần Lương nhướng mày nói.
“Rất lợi hại đi?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo ngẩng cằm lên.
“Là rất lợi hại.” TRần Lương lạnh lùng liếc Tiếu Nhiễm: “Em luyện Taekwondo mấy năm rồi? Vậy mà chỉ dừng lại ở một bậc thấp nhất.”
Nghe được Trần Lương nói, Tiếu Nhiễm có chút xấu hổ: “Cấp chín không lợi hại bằng cấp mấy sao? Chẳng lẽ vẫn là bậc một?”
“Trả lời chính xác.” Trần Lương dùng lực gõ vào ót Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đau đến lập tức kháng nghị: “Bạo lực!”
Ngay lúc TRần Lương nhíu mày, người phục vụ liền bê đồ vào.
Tiếu Nhiễm nhìn về phía cửa, ánh mắt quét qua một bóng dáng quen thuộc bên ngoài.
Cố Mạc!
Anh cũng ăn cơm ở đây.
Dường như Cố Mạc có cảm giác được người khác nhìn chằm chằm mình, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Tiếu Nhiễm. Khi ánh mắt anh chạm cô, anh lập tức sửng sốt. anh xoay người nói với Trịnh Húc và Lynda: “Chờ tôi một chút.”
Lynda nhìn lại theo mắt anh, thấy người đàn ông bên cạnh Tiếu Nhiễm, cười nói: “Cố tổng, đều là người quen, không bằng ngồi cùng.”
Cố Mạc cau mày suy tư vài giây, đồng ý gật đầu: “ok.”
Nói xong, anh liền đi về phía cô.
Tiếu Nhiễm thấy Cố Mạc đi tới, lập tức kéo cánh tay Trần Lương, thấp giọng nói với anh: “Nhà xưa rồi, thương lượng một chút.”
“Cái gì?” Trần Lương cũng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237163/chuong-1429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.