“Có chuyện gì cũng giao cho anh. Em không cần phiền não.” Cố Mạc thành khẩn nói.
“Không!” Tiếu Nhiễm rút tay ra, thật sự nhìn anh: “Em không muốn chuyện gì cũng phải ỷ lại anh.”
“Em có thể ỷ lại.” Cố Mạc vội vàng giải thích.
“Từ sau khi mất baby, em đã nghĩ rất nhiều. Cố Mạc, em không còn là trẻ con. Lúc trước, có ba em, cái gì em cũng sống quá phóng túng. Về sau ba mất, chúng ta lại ly hôn, không còn người có thể ỷ lại nữa. Đoạn thời gian đó em rất yếu ớt.” Tiếu Nhiễm chua xót nói.
“Anh nên dằn lòng, không nên đồng ý ly hôn.” Cố Mạc đau khổ tự trách.
Nếu anh mạnh mẽ giữ cô lại, có thể tốt hơn một chút không?
Ít nhất thì lúc cô đau khổ, có anh ở bên cạnh.
“Anh không làm gì sai.” Lần đầu tiên Tiếu Nhiễm thật sự nói chuyện với anh như thế. “Cho dù anh không ly hôn em cũng sẽ rời xa anh. Em muốn nói em không còn là tiểu công chúa giống như trước kia cái gì cũng ỷ lại người khác. Em muốn trưởng thành, muốn tự lập.”
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, không ngừng nói liên thanh: “Được, anh để em lớn lên, anh cho em tự lập. Nhưng trong quá trình lớn lên của em phải có sự tham dự của anh. Để anh ở cạnh em.”
Tiếu Nhiễm cắn môi một cái: “Cố Mạc, em không muốn làm công chúa. Chúng ta tạm thời ở cạnh nhau như bạn bè, không được sao?”
“Bạn bè.” Cố Mạc có chút thất vọng.
“Bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237139/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.