Editor: Quỷ Quỷ
Vương Giai Tuệ đặt bánh sủi cảo lên bàn, nhìn Cố Nhiên vừa ăn vừa khen thơm, liền tươi cười thỏa mãn.
“Cứ làm như là sơn hào hải vị. Chỉ là sủi cảo thôi mà.” Vương Giai Tuệ sẵng giọng nói.
“Đồ ăn em làm còn hơn cả sơn hào hải vị.” Cố Nhiên nói xong, lại gắp thêm một miếng ăn ngon lành.
Vương Giai Tuệ lắc lắc đầu: ”Đó là vì anh đói muốn điên rồi, nên mới coi ‘canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc’ em làm là bảo bối.”
“Em biết câu chuyện hài đó rồi à?” Cố Nhiên dựa lưng vào ghế, nở nụ cười, “Biết anh đói tưởng chết luôn.”
“Mẹ em ở đây! Anh nói linh tinh cái gì!” Vương Giai Tuệ cầm chiếc đũa gõ vào đầu Cố Nhiên.
“Mẹ cũng không biết hôm qua em ngủ với anh mà.” Cố Nhiên nhỏ giọng than thở.
“Anh lại nói bậy!” Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn lại.
Lý Á Lệ đi ra từ toilet, nhìn thấy con gái đang căm tức nhìn Cố Nhiên, lập tức bất mãn răn dạy: ”Giai Tuệ, sao con lại hung dữ với Cố Nhiên nha vậy? Con gái phải dịu dàng! Dịu dàng con có hiểu không?”
Vương Giai Tuệ lập tức đổi mặt tươi cười, nhìn Cố Nhiên hừ một tiếng.
“Chỉ có mẹ vợ thương con.” Cố Nhiên đắc ý nhíu mày.
“Mấy ngày nay mẹ đi công tác. Giai Tuệ không bắt nạt con đấy chứ?” Lý Á Lệ vẻ mặt “Mẹ thay con làm chủ” nhìn Cố Nhiên.
“Không ạ,” Cố nhiên vội vàng trả lời.
Vương Giai Tuệ vừa lòng cười nhìn Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237109/chuong-1458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.