Đến thành phố B, xe của công ty GX đã đậu ở sân bay, tiếp đón rồi đưa bọn họ đến khách sạn.
“Vậy mà anh đã an bài từ sớm.” Tiếu Nhiễm dùng lực huých vào ngực Cố Mạc, chất vấn.
“Lúc này, khách sạn ở thành phố B rất đông. Anh không thể để cho hai em ngủ đường cái.” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
“Vẫn là anh cả nghĩ chu đáo.” Vương Giai Tuệ cười khen: “Đôi ra tìm khách sạn ở cửa trường học, tới trễ như thế, có khi khách sạn đã đông đủ rồi.”
“Những năm qua đều như thế.” Cố Mạc cười gật đầu, lấy thân phận một người từng trải nói: “Không có chuẩn bị trước thì sẽ không tìm được nơi ở.”
Xe đỗ ở cửa khách sạn, Cố Mạc chủ động xuống xe, cùng đem hành lý ra với lái xa.
“Cố tổng, để tôi tự đẩy.” Lái xe cung kính nói.
“Hành lý quá nhiều, một mình cậu không đẩy nổi.” Cố Mạc cười
“Ai bảo em mang nhiều như thế.” Tiếu Nhiễm hờn dỗi.
“Em sẽ không giặt quần áo, mang ít sợ em không có gì mặc.” Cố Mạc cười trả lời.
“Anh thiếu xem thường em đi, em sẽ giặt cho anh xem.” Tiếu Nhiễm thật sự ngẩng mặt lên.
“Được, anh tin.” Cố Mạc chu môi mỏng: “Nhưng vấn đề là bây giờ em vẫn chưa.”
Vương Giai Tuệ hì hì cười một tiếng: “Tiếu Nhiễm, anh cả đúng đấy. Tại câu không học giặt quần áo trước, nên mang đủ quần áo cho cậu. Anh cả, anh yên tâm đi, em sẽ dạy Tiếu Nhiễm giặt quần áo.”
“Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237048/chuong-1487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.