Editor: Nhã Y Đình
Không đến giữa trưa, Cố Mạc đã chạy đến đại học Q.
Vì để thỏa mãn yêu cầu bắt buộc phải khiêm tốn của Tiếu Nhiễm, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần bò, đeo kính. Nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn có người nhận ra anh.
"Giáo sư Cố!"
"Chào các bạn!" Anh bất đắc dĩ nhìn mấy học trò cũ của mình.
"Thầy đi đâu vậy ạ?"
"Bà xã tôi đang tập quân sự. Tôi đến đưa cho cô ấy lọ kem chống nắng!" Cố Mạc hơi mỉm cười.
"Vậy thầy đi ạ!"
Cố Mạc gật đầu, rồi cầm lọ kem chống nắng đi về phía ký túc xá.
Tiếu Nhiễm nghe tiếng gõ cửa thì vội vàng ra mở. Thấy Cố Mạc, cô thất thần một chút.
"Sao anh lại tới?" Cô vội vàng kéo Cố Mạc vào trong phòng, đóng cửa lại.
"Anh đưa cho em lọ kem chống nắng!" Cố Mạc giơ cái lọ, cười nói.
"Không phải của nước X đấy chứ?" Tiếu Nhiễm vội vàng hỏi.
"Không phải. Là của Thụy Sĩ." Cố Mạc để lọ kem chống nắng lên bàn, rồi nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, cẩn thận quan sát một chút. "Hơi đen rồi!"
"Em như thế này cũng chưa tính là đen đâu!" Tiếu Nhiễm bị lời nói của Cố Mạc chọc cười, "Đới Lệ Lệ bị phơi nắng đen giống than rồi. Hai người còn lại thì cũng bình thường!"
"Bạn cùng phòng với em có khó sống chung không?" Cố Mạc quan tâm hỏi.
"Có một chút. Có thể là vì xuất thất nên Đới Lệ Lệ có chút tự kiêu. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237035/chuong-1495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.