“Mình cũng nói thật với các cậu.” Tô Nam liếm đầu lưỡi: “Mình là cháu ngoại của XXX.”
Nghe được Tô Nam nói, Tiếu Nhiễm và Vương Giai Tuệ trừng to mắt, cùng lúc hói: “XXX? XXX đó?”
“Khiêm tốn.” Tô Nam làm dấu im lặng, cười nói: “Khiêm tốn.”
Tiếu Nhiễm cười ôm Tô Nam: “Khó trách cậu luôn mở miệng chính nghĩa, hóa ra là cháu ngoại của tổng kiểm sát.”
“Họ như thế.” Tô Nam loạng choạng đầu cười nói: “Không liên quan đến xuất thân, lại nói ông ngoại là ông ngoại, mình là mình. Xuất thân không có ý nghĩa gì cả, chính mình không cố gắng thì sẽ không tốt.”
“Đúng.” Tiếu Nhiễm đồng ý gật đầu.
“Nếu cái người con gái của sở trưởng sở giáo dục huyện kia biết ông ngoại cậu là ai, có khi nào ngượng chết? Cô ta còn không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt cậu?” Vương Giai Tuệ vui vẻ cười nói.
“Mình không chấp nhặt với tiểu nhân.” Tô Nam cười nói: “Còn có, khiêm tốn.”
“Có đạo lý.” Vương Giai Tuệ gật đầu: “Được rồi, hai người muốn khiêm tốn thì khiêm tốn đi, mình cũng không quản nữa. Nhưng là, Tiếu Nhiễm, không nói cho người khác biết thì cậu lại bị bắt nạt.”
“Biết rồi. So với... anh cả vẫn dài dòng.” Tiếu Nhiễm nhỏ giọng trả lời.
“Tiếu Nhiễm, chân cậu còn đau không?” Tô Nam quan tâm hỏi han.
Tiếu Nhiễm gật đầu.
“Mình nhanh đến căn tin đi, đi trễ thì không còn gì ăn.” Tô Nam nhiệt tình nói.
Có lẽ là bởi vì tuổi trẻ, có lẽ là vì có tiếng nói chung, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237028/chuong-1499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.