Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc ra nước ngoài làm việc hơn nửa tháng, về đến A thị thì kiệt sức.
Tắm xong, trở lại phòng ngủ, dựa vào giường bắt lấy điện thoại.
Xem cuộc nói chuyện qua tin nhắn, video, QQ, đều không nhìn thấy tên Tiếu Nhiễm.
Anh có chút u ám bĩu môi:”Đồ vô tâm!”
Anh cúi đầu, gửi đi một tin nhắn:”Nha đầu, chơi nhiều muốn ngỏm rồi sao?”
Hơn 10 phút sau, lúc mà anh tức giận đến nỗi muốn lập tức bay đến B thị treo cô lên mãnh liệt một hồi thì rốt cuộc cũng nhận được tin nhắn của Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm:”Hiểu em nhất chỉ có chú (icon bướng bỉnh tươi cười)
Cố Mạc nghiêm mặt hỏi:”Vì sao không gọi điện cho anh?”
Tiếu Nhiễm:”Học hành căng thẳng.”
Cố Mạc: (icon khinh bỉ) “Căng thẳng đến độ không nỡ nhắn cho người ta cái tin?”
Tiếu Nhiễm: (icon mặt bất đắc dĩ)”Anh không biết mấy giáo sư ở đây biến thái như thế nào. Em mơ đến cuộc sống đại học tự do được ngủ nướng như ở nước Mĩ, kết quả đến muộn cũng không được, lên lớp xong còn giao cho một đống bài tập, quả thật so với cuộc sống cấp 3 còn căng thẳng hơn. Hiện giờ em ngoài một ngày ba bữa còn đâu toàn đóng đô trong thư viện.”
Cố Mạc: (icon vuốt ve) “Mới có hơn nửa tháng đã mệt muốn chết rồi sao?”
Tiếu Nhiễm: (icon gật đầu mạnh) “Đúng vậy! Cho nên anh liền rộng lượng bỏ qua việc em quên mất anh đi.”
Cố Mạc “Thương em, nhưng tội quên anh vẫn không thể tha thứ!” (icon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2237009/chuong-1508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.