Editor: Quỷ Quỷ
Sao có thể để Cố Mạc lên chính thức nhanh như vậy chứ?
Tiếu Nhiễm chống cằm, bất mãn trừng mắt nhìn Cố Mạc đang bóc tôm hùm.
Đúng là chỉ một lần lỡ lời mà thành nỗi hận thiên cổ!
“Vợ, cho em, con tôm hùm em thích nhất.” Cố Mạc đem tôm đến trước mặt Tiếu Nhiễm, tươi cười đắc ý.
Tiếu Nhiễm bĩu môi nói:”Đó là do em lỡ lời!”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Cố Mạc dùng sức gõ đầu Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm u oán trừng mắt nhìn Cố Mạc liếc mắt một cái.
Vương Giai Tuệ cúi đầu, vừa ăn cơm vừa cười trộm.
“Lát nữa đưa anh đi dạo xem cảnh đêm ở B thị.” Cố Nhiên cười áp vào tai Vương Giai Tuệ nói.
“Bác sĩ Mông Cổ, đâu phải lần đầu tiên anh đến B thị. Với lại, hẳn anh còn quen thuộc cuộc sống về đêm ở B thị hơn em?” Vương Giai Tuệ nhíu mi nói.
“Anh chỉ quen thuộc bệnh viện ở đây thôi.” Cố Nhiên lau mồ hôi lạnh. “KTV, quán bar gì đó anh cũng chưa đi bao giờ.”
“Lừa ai vậy?” Vương Giai Tuệ mím môi cười.
“Khi đó, anh còn chưa có bạn gái…” Cố Nhiên xấu hổ gãi đầu, “Với lại cuộc sống đô thị về đêm cũng không có gì đặc biệt lắm. B thị không vui bằng A thị. Anh thật sự không lượn lờ ở đây nhiều lắm.”
“Em đâu có trách anh? Vương Giai Tuệ cười một tiếng, “Anh căng thẳng cái gì?”
Nếu cố cứ mãi để ý quá khứ của anh thì bọn họ còn có thể yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236997/chuong-1514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.