“Anh phải sắt đi!” Tiếu Nhiễm dùng lực kéo mặt anh.
“Em từ từ.” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.
“Chú, người ta đến trng niên liền giác ngộ.” Tiếu Nhiễm chế nhạo Cố Mạc.
“Em nói cái gì?” Cố Mạc một tay ôm sát Tiếu Nhiễm, tràn ngập uy hiếp trừng mắt nhìn cô.
“Người đến trung niên phỉa có năm giác ngộ. thầm mến anh vẫn có thể.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói: “Người già không cần quá tự kỷ.”
Cô mới không thừa nhận sẽ ghen vì anh.
Vừa mới bắt đầu, cô thực cho rằng cô gái kia là nợ nần phong lưu trước kia của anh, nhưng sau khi nhìn mặt đối phương, cô không ăn giấm nữa.
Cố Mạc không phải người thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
Kia hẳn là người thầm mến của Cố Nhiên.
Là cái loại bác sĩ anh tuấn già cỗi kia đi?
Cho nên anh Cố Nhiên nhìn đối phương có vẻ mờ mịt, đối phương lại tiêu điều lạnh lẽo.
“Anh vừa mới quá 30.” Cố Mạc bất mãn than thở.
“Lớn hơn em mười hai tuổi.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi.
“Cũng là vợ của anh.” Cố Mạc chu môi mỏng, kiêu ngạo mà nói.
“Vơ, ai nói, đăng ký rồi sao?” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
Cố Mạc buồn bực trừng mắt nhìn Tiếu Nhiễm: “Chỉ cần em gật đầu, ngày mai chúng ta có thể đi đăng ký.”
“Ngày mai là chủ nhật, chú ơi, cục dân chính không làm việc.” Tiếu Nhiễm cười ôm lấy cổ anh.
“Vậy thì hôm sau.” Cố Mạc ấm tức hừ ra được bốn chữ từ kẽ răng.
“Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236991/chuong-1517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.