“Anh vẫn biết nấu ăn?” Liêu Phàm kinh ngạc nhìn Trần Lương. Cảm giác con người rắn rỏi giống như anh nên vô duyên với phòng bếp.
“Tôi chỉ làm cơm tập thể.” Trần Lương trêu chọc nói: “Ăn đi, ăn xong tôi đưa em về nhà.”
“Như vậy làm phiền đến anh rồi.” Liêu Phàm xấu hổi nói: “Hôm qua hình như... tôi ói ra lưng anh.”
“Hiện giờ là lúc ăn cơm.” Trần Luowng bưng bát cháo lên, lạnh nhạt nói.
“Tôi cảm thấy mình không đúng.” Liêu Phàm hối hận thở dài.
“Não của em luôn như thế... toát ra?” TRần Lương ngẩng đầu, tò mò nhìn thoáng qua Liêu Phàm.
“A?” Liêu Phàm chớp đôi mắt đẹp.
“Anh là nói em có lối suy nghĩ toát ra.” Trần Lương cười chỉ đầu: “Rõ ràng một giấy trước đang ăn cơm, một giây sau lại nói ói ra lưng tôi.”
“Có thể là bởi vì tôi lầm bầm lầu bầu... tôi... không quá am hiểu nói chuyện với người khác.” Liêu Phàm xấu hổ đỏ mặt.
“Không sao. Này cũng là chỗ đặc biệt của em.” Trần Lương cười an ủi đối phương.
Ăn xong bữa sáng, Trần Lương cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.
“Đội trưởng Trần, cái đó... thật sự không cần phiền.” Liêu Phàm xấu hổ nói.
“Vừa lúc tôi có cuộc hẹn, tiện đường đưa em đi.” Trần Lương lạnh lùng trong mắt hơn tia vui đùa: “Không cần khách khí với otoi?”
“Đi gặp bạn gái sao?” Liêu Phàm tò mò hỏi han.
Trần Lương nhấp môi mỏng: “Không có mấy cha mẹ nào nguyện ý gả cho quân nhân. Quân tẩu cực kỳ khổ. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236977/chuong-1523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.