Phu nhân Tưởng ở trong bệnh viện mấy tháng, rốt cục đã có thể tự do hoạt động, Tiếu Nhiễm và Cố Mạc cùng đến đón bà về nhà.
“Rốt cuộc về nhà rồi.” Phu nhân Tưởng dịu dàng cười nói.
“Về sau con không phải giao tiếp với bệnh viện nữa.” Tiếu Nhiễm thật cẩn thận đỡ phu nhân Tưởng, vui mừng cười nói.
“Uhm, không theo chân họ nữ.” Phu nhân Tưởng đồng ý gật đầu.
Cố Mạc đứng sau, nhàn nhạt cười.
Bác gái khỏi bệnh, anh và Tiếu Nhiễm quay lại.
Nhưu thế xem như đã viên mãn?
Y Nhiên ở trên trời nhìn thấy sẽ chúc phúc cho bọn họ chứ?
“Bác gái, cháu mời hai hộ lý đến chăm sóc bác. Nếu bác không thích thì bảo cháu.” Cố Mạc đi lên trước cười nói.
“Bác đã có thể hoạt động tự do, lại còn mời gì?” Phu nhân Tưởng nói: “Nhanh từ chối đi.”
“Bác vừa mới khỏi bệnh, còn cần người chăm sóc.” Cố Mạc lo lắng nói.
“Mẹ, để cho hộ lý chăm đi.” Tiếu Nhiễm làm nũng rúc đầu vào lòng bà nói.
Phu nhân Tưởng cưng chiều vuốt mặt Tiếu Nhiễm: “Mới vừa hồi phục mà đã bắt đầu nói chuyện thay nó rồi?”
“Mẹ nuôi!” Tiếu Nhiễm thẹn thùng chôn trong ngực bà.
Phu nhân Tưởng nở nụ cười: “Mẹ biết Cố Mạc đợi mẹ có bao nhiêu hiếu thuận. Đời này mẹ có thể có con rể nuôi như vậy cũng biết đủ rồi.”
Tiếu Nhiễm gắt gao ôm lấy phu nhân Tưởng, thiếu chút nữa rơi lệ.
Phu nhân Tưởng thật sự đồng ý tha thứ cho cô rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236931/chuong-1546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.