Editor: Nhã Y Đình
Trải qua một đêm bị giày vò, Tiếu Nhiễm về đến nhà thì ngủ mất.
Nhưng cô vẫn bị ác mộng hành hạ.
Cố Mạc vẫn ôm cô, không dám chợp mắt.
"Trả ba lại chôi, trả bé con lại cho tôi!" Tiếu Nhiễm đột nhiên khóc tỉnh lại.
"Đó chỉ là mộng thôi!" Cố Mạc cẩn thận dỗ dành Tiếu Nhiễm.
"Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm rúc vào lòng Cố Mạc, đâu lòng rơi nước mắt, "Làm sao bây giờ? Em không quên được! Trong mơ, Ứng Mẫn vẫn đuổi giết em!"
"Chỉ là giấc mộng mà thôi! Đừng sợ!" Cố Mạc nhe nhàng vỗ lên lưng Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói.
Cảm giác tội lỗi với cô anh chỉ có thể cố gắng yêu thương cô hết lòng để giảm bớt thôi.
Ứng Mẫn, dường như đã hủy hoại cả cuộc sống của anh, thiếu chút nữa đã phá hủy hôn nhân của anh và Tiếu Nhiễm,
Vậy mà cô ta vẫn còn đeo bám hành hạ Tiếu Nhiễm,
"Em muốn ba sống lại. Em muốn nói cho ba biết rằng em vô tội, em muốn nói cho ba biết rằng em không hề sai!" Tiếu Nhiễm khóc đến khàn cả giọng, "Nhưng mà ba không nghe được, không nghe thấy được!"
"Ngoan, chúng ta đi thăm ba, nói cho ba biết chân tướng sự việc!" Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào lòng, giọng nói âm u.
"Được, bây giờ đi luôn!" Tiếu Nhiễm lập tức ngồi dậy, nước mắt đã được lau sạch.
"Trời mưa, bên ngoài cũng khá lạnh. Mặc nhiều áo vào một chút!" Cố Mạc ấn Tiếu Nhiễm ngồi xuống giường, xoay người tìm quần áo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-treu-gheo-vo-yeu-tong-giam-doc-vo-cung-cung-chieu/2236915/chuong-1555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.