Edit: Thư Quân.
Chàng thiếu niên ở ngõ Di Phong vẫn luôn thắng thế.
Người nào đó sau khi về nhà liền nằm sấp trên giường, vùi cả khuôn mặt không muốn sống nữa vào trong gối, dáng vẻ mệt mỏi lại tuyển vọng, dù Từ Chi có dỗ như thế nào cũng không chịu chui đầu ra.
Từ Chi ngồi bên giường nín cười, lại không dám cười, chỉ có thể theo thói quen sờ gương mặt dưới gối của cậu, bóp nhẹ, nhỏ giọng dỗ dành: “Bố đã giải thích với mọi người rồi, nói là anh chơi bóng bị thương, cơ thể của anh rất khỏe mạnh.”
“Thật không?” Cậu buồn bã cất giọng trong gối, “Vậy tại sao Vi Lâm còn tới hỏi anh?”
Từ Chi kêu lên một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: “Vi Lâm hỏi anh cái gì?”
Lúc mới ăn cơm xong, nhân lúc mọi người đều đi hết, Vi Lâm lặng lẽ đi tới hỏi Trần Lộ Chu: “Anh, có phải anh là người ra nhanh không?”
Khi ấy Trần Lộ Chu còn đang ăn cơm, những người khác đã ăn no rồi, cậu là người ăn cuối cùng, bỗng nhiên không phản ứng kịp, “Cái gì? Người ra nhanh? Chưa từng tham gia.”
Vi Lâm bèn hỏi thẳng: “Là bắn ra nhanh đó.”
Khi ấy suýt chút nữa Trần Lộ Chu đã phun cơm ra ngoài….
Cậu nghiêng đầu, để lộ nửa gương mặt ra khỏi gối, đường cong mềm mại sạch sẽ, mí mắt miễn cưỡng rũ xuống, buồn bã ỉu xìu hỏi Từ Chi, “Anh có nhanh không?”
Khen anh đi, mau khen anh đi.
Từ Chi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Không nhanh, anh không hề nhanh một chút nào.”
Người nào đó rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-tinh-yeu-cuong-nhiet-cua-chung-ta/419687/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.