Edit: Thư Quân.
Em thấy anh cũng không giống bố em mà.
Ngay sau khi về đến nhà, Từ Chi liền chạy thẳng vào phòng bếp bóc quà năm mới Trần Lộ Chu tặng cô, cô còn tưởng là đồ trang trí điện thoại bình thường, sau đó, khi móc nó vào điện thoại cô mới biết là nỉ lông dê, có khi là do chính tay cậu làm, trông rất khéo léo, là một con chó nhỏ, so với một gấu chó thì đặc điểm của nỉ lông dê trông giống thật hơn, giống như một phiên bản thu nhỏ của chú chó, rất sống động.
Đêm đó, Từ Chi hưng phấn lạ thường, đêm khuya còn quấn lấy Trần Lộ Chu tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh qua điện thoại di động, cho đến khi bị người nào đó chế nhạo đến phát điên.
Salt: [Ngủ? O, K?]
Từ Chi mặc kệ cậu, tắm xong lại chui vào chiếc giường nhỏ của mình, còn đang trêu cậu.
Từ Chi: [Nghỉ hè rất nhớ em phải không?]
Miệng đối phương rất cứng.
Salt: [Đừng suy nghĩ nhiều, chủ yếu là vẫn muốn nghe bản thảo anh tự viết.]
Từ Chi: [Anh đừng vờ vịt.]
Bên kia quả thật thể chịu nổi.
Salt: [Được rồi, đa tình thật là mệt.]
Từ Chi: [Mới có một lần mà đã mệt như vậy?]
Salt: [… Là do rượu, rượu của bố em có tác dụng chậm.]
Thực ra tối nay cậu cũng uống rất nhiều, Từ Quang Tễ trái một câu “cậu uống đi”, phải một câu “cậu uống đi” khiến cậu uống không ít, nhưng lại không say, chỉ là đầu óc quay cuồng, cho nên lúc này khó mà cản lại được tác dụng chậm của rượu. Thật ra cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-tinh-yeu-cuong-nhiet-cua-chung-ta/419681/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.