Mưa tầm tã, hạt nặng hạt nhẹ đập liên hồi ngoài cửa sổ.
Lúc Trần Lộ Chu tỉnh lại đã là bốn giờ sáng, mưa đã tạnh. Từ Chi không gọi cậu mà đã rời đi. Đèn phòng khách tối đen, cô để lại cho cậu một ngọn đèn sàn, có lẽ là sợ cậu đi ra ngoài sẽ bị ngã. Trong hành lang có một chiếc đèn nhỏ, cửa sổ cũng đóng chặt giúp cậu, trên bàn để một tờ giấy nhỏ.
“Tôi nấu cháo để trong phòng bếp, tỉnh ngủ nhớ uống một ít, tôi có bỏ đường trắng vào. Trước kia mỗi lần bị cảm mạo, mẹ đều nấu cái này cho tôi.”
Tái bút: Tôi để lại nước tẩy sơn móng tay cho cậu, ngày mai về nhà cậu nhớ rửa đi đấy.
PPS: Tặng cậu một câu, trên đời này không có sự tuyệt vọng chân chính, chỉ có tư tưởng mới vây khốn tù nhân.
– Từ Chi.”
Trần Lộ Chu bóp tờ giấy, đột nhiên nghĩ đến bữa ăn khuya đầu tiên vào buổi tối hai người họ mới quen, cậu giữ chỗ ngồi giúp người ta, còn ở đó trêu chọc một đứa nhóc, Từ Chi đã lấy điện thoại ra nói muốn ghi âm giúp cậu, nếu như phụ huynh của đứa trẻ muốn cố tình gây sự, cô sẽ giao cho chú cảnh sát khiếu nại giúp cậu.
Thậm chí cô còn không hỏi vì sao cậu lại làm như vậy, đã lựa chọn tin tưởng cậu.
Thực ra Chu Ngưỡng Khởi đã từng hỏi cậu, tại sao lại là Từ Chi. Sau này, biết bao nhiêu đêm cậu suy nghĩ miên man cũng không thẳng thắn bằng sự rung động của cậu vào đêm hôm ấy. Giải thích một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-tinh-yeu-cuong-nhiet-cua-chung-ta/419624/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.