Edit, Beta: Rum.
Trần Lộ Chu lạnh lùng àmột tiếng.
Sau đó Trần Lộ Chu không trả lời, tiền cũng bị tịch thu. Từ Chi đặt điện thoại lên bàn, nhìn chằm chằm hồi lâu, không hề có động tĩnh gì.
Dòng người trên đường đông như nước, khách trước cửa từng sạp hàng nhiều vô số kể, mùi hương tràn ngập, vài mùi hương nồng quyện vào nhau, đậu hũ thối, bún ốc… Toàn bộ con phố chứa đầy mùi đồ ăn, dầu mỡ, trong cuộc nói chuyện đều là dầu bọt, quả thực làm người ta muốn lấy một cái máy hút bụi thật lớn ra để hút hết chỗ dầu khói này.
Từ Chi không ăn gì.
Phùng Cận và Thái Oánh Oánh gọi hai bát mỳ chua cay, sau khi ăn được hai miếng thì không động đũa nữa. Phùng Cận vẫn chưa từ bỏ ý định, hưng phấn đi gọi một bát trà bơ về, uống một ngụm, trực tiếp phun ra, “Đệch mợ, nếu không phải tôi từng uống trà Tây Tạng rồi, mẹ nó tôi sẽ nghĩ trà bơ khó uống thật đấy. Thảo nào lần trước lúc tôi đi Tây Tạng, hướng dẫn viên du lịch bức xúc nói với tôi rằng có rất nhiều du khách uống trà bơ giả ở nơi khác, rồi cho rằng trà bơ ở Tây Tạng rất khó uống, nói như thế nào cũng không chịu thử. Sau khi uống thử mới biết, rất nhiều loại trà bơ ở các con phố ẩm thực đều là lừa đảo, trà bơ thật có vị ngọt của cam, còn đây là cái gì, tôi tưởng mình đang uống rượu Đại Hồng Bào của bố tôi ấy chứ.”
“Thật sao?” Thái Oánh Oánh không uống được, cô ấy cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-tinh-yeu-cuong-nhiet-cua-chung-ta/419617/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.