*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit, Beta: Rum. Cậu, không, cạo, râu. Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Lộ Chu phải cưỡng chế lôi Trần Tinh Tề xuống lầu ăn sáng. Trần Tinh Tề ôm một bụng tức rời giường, đang định nổi giận, kết quả nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh trai, dáng vẻ bạc tình bạc nghĩa, dựa vào cửa phòng như thể muốn xử tử mình bất cứ lúc nào, hoàn toàn không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày. Trần Tinh Tề cảm giác sắp lớn chuyện, lập tức ngoan ngoãn leo xuống giường. Ở nhà ăn không nhiều người lắm, chỉ lác đác có vài người tới ăn sáng, phóng tầm mắt nhìn quanh, toàn bộ nhà ăn trống rỗng, chỉ còn dư lại vài tiếng va chạm bát đũa với nhau. Vị trí địa lý của sơn trang Phó Ngọc này được ông trời ưu ái, ngoại trừ nơi đây có phong cảnh đẹp tránh nóng, phần lớn đều là học sinh nghệ thuật giống như Chu Ngưỡng Khởi và Trần Tinh Tề tới đây tìm linh cảm. Từ nhỏ Chu Ngưỡng Khởi đã có hứng thú với mỹ thuật, nhưng Trần Tinh Tề thì không. Nó chỉ đơn thuần muốn dựa vào môn mỹ thuật để thi đại học, vì thành tích văn hóa của nó kém, dù có học chăm chỉ cũng thi không đậu, không giống như anh trai. Dù sao có một người anh trai xuất sắc như vậy, là ai cũng có rất nhiều áp lực. Hôm qua nó lại cùng thầy giáo nhỏ Chu Ngưỡng Khởi cãi nhau, nói cái gì cũng không chịu vẽ, còn hành động theo cảm tính mà ném hết cọ vẽ và bảng vẽ từ trên núi xuống. “Tôi mới chỉ nói nó hai câu, thằng nhóc vẽ chẳng chú tâm gì, mới cầm cọ một lát mà đã nghịch điện thoại.” Chu Ngưỡng Khởi thừa dịp Trần Tinh Tề đi lấy đồ ăn đã tận dụng thời cơ cáo trạng với Trần Lộ Chu, “Cho dù nó đánh cá ba ngày hai ngày phơi lưới cho có lệ thì hết năm cấp ba, thi cấp tỉnh không chắc có thể thi được, thi cấp tỉnh không thi được thì coi như uổng phí, không cần tham gia thi đại học mà trực tiếp quay về học lại thôi.” Trần Lộ Chu đội mũ lưỡi trai, mặc áo thun rộng rãi và quần thể thao của ngày hôm qua, chưa thay đổi, hiển nhiên là lười chưa thay. Bởi vì bà Liên Huệ đã dặn đi dặn lại rằng dạ dày của Trần Tinh Tề không tốt, nếu không ai nhắc thì thằng bé sẽ không ăn sáng, nhất định phải chăm thằng bé ăn sáng mới được. Nói trắng ra thì, cậu chính là “người hộ tống” không hơn không kém. Trần Lộ Chu gắp một miếng bánh mì, hotdog cùng vài miếng rau xà lách để vào khay đựng thức ăn rồi tự mình làm một cái sanwich, nghe thế thì nhíu mày liếc Chu Ngưỡng Khởi, “Ném hết cọ vẽ và bảng vẽ xuống? Vậy mấy ngày sau nó vẽ bằng gì?” “Có quỷ mới biết được, tôi dạy không nổi.” Chu Ngưỡng Khởi nhỏ dãi chỉ vào miếng sanwich trên tay cậu, nói, “Làm cho tôi một cái đi.” Trần Lộ Chu phớt lờ cậu ta, đặt khay thức ăn xuống, muốn đi tới dạy dỗ Trần Tinh Tề nhưng lại bị Chu Ngưỡng Khởi ngăn cản, khuyên can: “Ấy ấy ấy, mới sáng sớm đã mắng trẻ nhỏ là đen lắm, trước tiên cứ để ông chủ nhỏ ấy ăn sáng xong đã, cậu đi qua tìm thằng bé cũng không được, chờ nó tới rồi hẵng mắng nó đến chết.” “Bộ dụng cụ vẽ tranh đó là tôi mua ở Tây Ban Nha, cậu biết tốn bao nhiêu tiền không? Mẹ nó tôi ăn mặc cần kiệm, ngay cả bộ loa yêu thích nhất còn chưa mua được, mua cho nó bộ dụng cụ vẽ tranh, còn nó nói ném là ném à?” Trần Lộ Chu cảm thấy bản thân có thể hộc máu vì tức. Bấy giờ Chu Ngưỡng Khởi mới phản ứng lại, “Vãi, bộ đó là hàng Huy Bách Gia (1) thật à?” (1) 辉柏嘉-Faber-Castell: là một trong những nhà sản xuất bút, bút chì, đồ dùng văn phòng và đồ dùng nghệ thuật khác, cũng như các dụng cụ viết cao cấp và đồ da cao cấp. Có trụ sở tại Stein, Đức, nó vận hành 14 nhà máy và 20 đơn vị bán hàng trên toàn cầu. *Hình minh họa:
“Nói nhảm, cậu nghĩ thế nào?” “Tôi cứ tưởng cậu mua trên Taobao nên mới nói bừa, chỉ giới hạn có mấy ngàn bộ, tôi đâu biết cậu sẽ mua được thật.” Chu Ngưỡng Khởi cũng chưa mua được bộ Huy Bách Gia đó, chưa nói tới đắt, người ta nói đó là cọ vẽ cấp nghệ thuật hoàng gia, cậu ta cảm thấy bây giờ trình độ của mình chưa tới mức đó, không xứng để dùng. Thằng nhóc Trần Tinh Tề thối tha kia có tài đức gì chứ, cậu ta không nói hai lời đứng lên cầm lấy con dao kiểu tây trên bàn tiệc buffet đưa cho Trần Lộ Chu, nói đằng đằng sát khí, “Đi đi, xiên chết nó.” …… Trần Tinh Tề ngồi xuống, thấy khay đồ ăn trước mặt Trần Lộ Chu trống trơn, hoài nghi hỏi, “Anh, anh không ăn à?” Trần Lộ Chu đội mũ lưỡi trai, không cạo râu, cằm góc cạnh mịn màng, nhưng vẫn còn một số vết xanh nhàn nhạt, cậu ngả người, khoanh tay nhìn thằng nhóc, giọng điệu lạ đòn: “Anh nào dám, mày ăn nhiều vào.” Câu này không nghe ra được vui buồn gì, nhưng Trần Tinh Tề sống cùng cậu nhiều năm, nó quay đầu nhìn sang Chu Ngưỡng Khởi đang hả hê cúi đầu và cơm, khỏi nghĩ cũng biết là do người này cáo trạng. “Là anh ấy gây chuyện trước, rõ ràng người kia vẽ không bằng em, còn nói là người ta vẽ đẹp hơn em nữa.” Trần Tinh Tề mách. Trần Lộ Chu lãnh đạm nhìn nó, “Vậy mày liền ném dụng cụ vẽ anh đưa cho mày đi à? Đồ ăn của mình, chuyện thắng thua quan trọng như thế sao?” Câu này nghe hơi quá đáng, nhất là đối với trái tim pha lê của Trần Tinh Tề. Chu Ngưỡng Khởi nghe mà cũng không nhịn được phải liếc nhìn, nói sao đây, dù bình thường hai anh em đánh nhau chí chóe, nhưng ít khi cậu nói nặng với em mình như vậy, nhất là từ “đồ ăn” này. Trần Lộ Chu không bao giờ nói từ này với Trần Tinh Tề, bởi vì ai cũng biết, Trần Tinh Tề không được thông minh, không riêng gì học nghĩ đến ăn, các phương diện khác cũng chỉ nghĩ đến ăn mà thôi, bằng không đã không muốn thi nghệ thuật, chính là vì không muốn kém anh trai mình quá nhiều. Trần Tinh Tề bị cậu nói làm cho chết lặng, không phải tự dưng mà anh trai lại nói câu này với nó, ăn phải thuốc nổ à? Chu Ngưỡng Khởi bắt đầu hoà giải, “Màu sắc của thằng bé cũng khá được.” “Không cần anh ở đây làm người tốt.” Trần Tinh Tề không hề cảm kích, sau đó còn sửng cồ như muốn đánh nhau với Trần Lộ Chu, “Đúng đấy, đồ ăn của em, anh giỏi nhất, anh là nhất được chưa, dù là thế thì chị gái kia cũng chẳng thích anh đâu.” Trần Lộ Chu mặt vô cảm quay đầu nhìn Chu Ngưỡng Khởi, cười lạnh nói: “Miệng cậu có thể có riêng một cánh cửa không, nếu không thì tôi sẽ chi tiền lắp cho cậu một cái.” Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy cuộc sống ngày hôm nay thật oan uổng: “Đệch, chuyện này không thể trách tôi lắm miệng được. Đêm hôm qua thằng bé nhắn Wechat hỏi tôi, nói là lúc ở ao cá bên cạnh làm cá nghe thấy có người ồn ào gọi tên cậu. Tôi mới nói là quán bar kia không thể đi được, một khi bật microphone lên là toàn bộ sơn trang đều có thể nghe thấy, may mà ở đây không có ai biết cậu, nếu không thì sẽ rất xấu hổ.” Trần Lộ Chu: “……” Lúc này Trần Tinh Tề còn vui vẻ hỏi: “Anh thích chị gái kia ư?” “Mày quản làm gì.” Trần Lộ Chu nghe vậy quay đầu lại, “Hiện tại đang nói về vấn đề của mày, nếu mày không muốn học thì nên nói từ sớm, hai ta nhanh chóng xuống núi rồi ai về nhà nấy, anh không rảnh mà ở đây chăm mày đâu.” “Anh sợ ở đây gặp phải chị gái kia sẽ xấu hổ thì có, em không đi, dù sao em cũng ném bảng vẽ đi rồi, em không vẽ, em khiến anh tức chết mới thôi.” Trần Tinh Tề cũng giận theo, bỉ ổi nói, “Khi về không nộp được bản thảo, em sẽ nói với mẹ là vì anh mắng em, nói đồ ăn của em, dù sao cũng không thi đậu đại học, học gì cũng là học trắng, em làm gì cũng chỉ phí thời gian.” Chu Ngưỡng Khởi nghe không nổi nữa, “Nhóc thật quá đáng nha, câu đằng sau anh trai nhóc còn chưa nói nhé.” “Được, tùy mày.” Trần Lộ Chu bị nó làm cho giận thật, không muốn nói thêm câu nào với nó nữa. Vừa dứt lời, chuông gió ở cửa nhà ăn rung lên nhẹ nhàng, hai bóng dáng quen thuộc đẩy cửa bước vào. Chu Ngưỡng Khởi cũng chú ý tới, trộm cảm thán bên tai cậu, “Duyên phận thật không cạn, Trần đại thiếu gia ơi, tôi thấy thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai cậu vừa vặn trùng hợp với nhau đấy.” “Cút.” Trần Lộ Chu lãnh đạm nhìn qua một bên, mắt không thấy tâm không phiền mà phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Không có gì đẹp, cảnh đẹp của sơn trang Phó Ngọc đều nằm ở đồi trà bên kia, cảnh tượng bên này đổ nát, cỏ dại mọc lan tràn, nhà vệ sinh công cộng đã sập xuống, nhưng cậu vẫn ra vẻ như danh họa đang được ngắm nhìn cảnh đẹp thế giới một cách thích thú, bởi vì cậu không định chào hỏi, cũng không muốn chủ động bắt chuyện với cô. Chu Ngưỡng Khởi: “Hình như đang đi về phía chúng ta.” Nếu không có ý với tôi, cần gì phải chào hỏi khi gặp mặt. Hai ta quen lắm sao? Chu Ngưỡng Khởi lải nhải trêu chọc Trần Lộ Chu: “Trên tay cô ấy cầm cái gì vậy, không phải là quà tặng cậu chứ?” “Cậu có thấy phiền không hả?” Trần Lộ Chu không thể nhịn nổi nữa, không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn cậu ta. Giây tiếp theo, Từ Chi để đồ tới trước mặt Trần Lộ Chu, “Là của cậu sao?” Là giá vẽ và cọ vẽ bị Trần Tinh Tề ném xuống. Chu Ngưỡng Khởi theo bản năng liếc nhìn Trần Tinh Tề, miệng thằng quỷ nhỏ kia cong lên rõ cao, vẻ mặt khó chịu khi bị người khác nhặt đồ về. Hay rồi, ai bảo nhóc bắt nạt anh trai nhóc, chị gái Từ của chúng ta mới đúng là đỉnh. “Sao lại ở chỗ cậu?” Lúc này Trần Lộ Chu mới giương mắt nhìn cô. “Oánh Oánh, cậu nói đi, tớ khát chết rồi.” Từ Chi mới từ trên đồi trà xuống, giọng khản đặc, không rảnh để giải thích với Trần Lộ Chu, đi thẳng đến bàn tiệc buffet, “Cậu uống gì, để tớ lấy cho.” “Nước dưa hấu đi.” Thái Oánh Oánh nói. Trên mặt hai cô gái đều đổ mồ hôi đầm đìa, Chu Ngưỡng Khởi tiếp lời: “Hai cậu vừa đi đào hầm về đấy hả?” “Sáng nay chú Phó mang bọn tôi lên đồi trà hái lá trà.” Thái Oánh Oánh tùy tiện lấy tay quạt gió, nói: “À mà Trần Lộ Chu, hôm nay cậu muốn qua đó chụp ảnh không?” Trần Lộ Chu ừ một tiếng, cằm hất về phía bộ dụng cụ vẽ tranh kia, “Các cậu nhặt được trên đồi trà sao?” “Đúng vậy, trước đây có rất nhiều người ở trên núi vẽ cảnh vật, bên dưới là đồi trà của chú Phó. Từ Chi nhặt được, cậu ấy nói đã nhìn thấy bức tranh này ở nhà cậu, hình như là cậu, bọn tôi thấy nó còn rất mới nên mới giúp cậu nhặt về. Muốn hỏi là cậu còn cần hay không, dù không cần cũng đừng ném lung tung, bởi vì dưới chân núi có nhiều người ở đó hái lá trà lắm.” “Chúng tôi còn chưa kịp về, vừa hay gặp các cậu ở đây, tiện thể đem đồ qua.” Thái Oánh Oánh lại chêm vào một câu. Trần Lộ Chu nhìn Trần Tinh Tề, thấy nó cúi đầu, lúc này cũng không đả kích nó, “Lát nữa tôi sẽ qua đó xin lỗi ông chủ Phó.” Từ Chi cầm nước dưa hấu quay trở lại, nghe cậu nói vậy liền ngồi xuống bên cạnh cậu, vừa uống nước dưa hấu vừa nói: “Vậy thì khỏi, chú Phó nói chú ấy hiểu mà.” Bàn ăn ở đây là dạng tròn, có sáu chỗ, nhưng chỉ có năm cái ghế, một cái chắc đã bị bàn khác mượn đi. Thái Oánh Oánh ngồi bên cạnh Chu Ngưỡng Khởi, chỉ còn dư lại một vị trí. Trần Lộ Chu: “Ông ấy hiểu cái gì.” Với cả, cậu ngồi bên cạnh tôi làm gì. Từ Chi uống nước dưa hấu đến ngon miệng, giọng nói giống một miếng bọt biển khô ráo, lập tức hút vào một hơi nước, ngay cả giọng nói đều trở nên ngọt thanh: “Chú ấy nói, vẽ thành như vậy, là chú chú cũng ném.” Chu Ngưỡng Khởi: “……” Trần Tinh Tề: “……” Trần Tinh Tề rời đi, đi được nửa vòng rồi quay trở lại, mang theo giá vẽ và bút vẽ nổi giận đùng đùng đẩy cửa bỏ đi. “Hóa ra là em trai cậu à?” Thái Oánh Oánh nhìn bóng lưng cu cậu rời đi. Từ Chi cũng phản ứng lại, hoang mang quay đầu: “À, sớm biết vậy tôi thì đã không nói.” Trần Lộ Chu ghé mắt nhìn cô, “Đúng vậy, là tôi thì cậu tùy tiện nói.” Lúc này người ở nhà ăn dần trở nên đông đúc, bên tai là tiếng ma sát va chạm của khay đựng thức ăn, Từ Chi đang mải suy nghĩ xem lát nữa nên ăn gì, nghe cậu nói vậy, bèn từ từ quay sang nhìn cậu. “Dù sao cậu cũng là người trưởng thành, chút đả kích này cũng không chịu nổi?” Trần Lộ Chu không nghĩ tới Từ Chi đột nhiên nhìn qua, vì thế phản xạ có điều kiện hơi hếch mặt sang bên cạnh, kéo thấp vành mũ, ngả người vào ghế, cả người có chút không được tự nhiên mà hơi xê dịch, ho một tiếng. Bởi vì bỗng nhiên chạm mắt, Trần Lộ Chu mới chợt nhớ ra — Cậu, không, cạo, râu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]