Edit, Beta: Rum.
Nhìn đi, Trần Lộ Chu, xem mày đã gây ra họa gì kìa.
Trong giây phút ấy, nhờ cậu mà Từ Chi biết thế nào gọi là tự nhiên.
Tiếng người trong quán nướng ồn ào. Bên tai Từ Chi tràn ngập tiếng chai bia va chạm, xen lẫn tiếng trò chuyện khoe khoang giữa bạn bè còn lớn hơn cả tiếng bước chân, đều là mấy lời khoe mẽ như “trong thành phố một căn nhà, vùng ngoại ô một căn nhà”.
Trần Lộ Chu đứng đó, dường như không cùng thế giới với những người đang nhậu nhẹt, dáng vẻ lúc cười rộ lên như cây thông trong rừng phủ đầy sương mai, mầm non đâm chồi, cũng mang theo sức sống tràn trề.
Từ Chi nhớ đến một câu thoại.
“Sự hèn nhát giam cầm linh hồn của con người, hy vọng có thể khiến bạn được tự do.”
Mặc dù không thể phủ nhận rằng cậu rất biết cách đâm chọt người khác, nhưng cậu thực sự khiến người ta ôm ấp đầy hy vọng.
Chỉ là không dễ lừa gạt.
Từ Chi lặng lẽ thu điện thoại về, cầm lấy viên kẹo, cố ý tránh đi chỗ cậu đang cầm, “… Học sinh học nghệ thuật các cậu đúng là lãng phí giấy, một gói giấy kia chỉ có hai cậu dùng thôi đấy.”
Trần Lộ Chu mỉm cười, cũng không thèm phủ nhận: “Còn ăn nữa không?”
Từ Chi bóc giấy gói kẹo ra, bỏ vào trong miệng, lắc đầu.
Vì thế, cậu không thèm khách khí gõ ngón tay lên mặt bàn quầy lễ tân, “Vậy cậu thanh toán đi.”
Dù đã thống nhất trước là Từ Chi mời, nhưng chị nhân viên thu ngân trước quầy không biết đầu đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sa-vao-tinh-yeu-cuong-nhiet-cua-chung-ta/419595/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.